* Phật nghĩ thương xót chúng sanh từ vô thỉ trước đến tận vị lai sau, trên
đến bậc Đẳng Giác Bồ Tát, dưới đến lục đạo phàm phu, không một ai chẳng
thuộc trong vòng đại bi thệ nguyện của Ngài. Ví như hư không bao trùm hết
thảy, từ sâm la vạn tượng cho đến trời đất đều bị hư không bao trùm cả.
Cũng lại như ánh sáng mặt trời chiếu khắp muôn phương, dù kẻ sanh manh
trọn đời chẳng thấy được ánh sáng vẫn được ánh mặt trời soi tới, được sống
đúng nghĩa con người. Nếu như không có ánh mặt trời chiếu thấu, sẽ chẳng
có duyên sanh sống được; [như vậy thì] nào có phải là cứ phải đích thân thấy
được ánh sáng thì mới được thọ ân ư?
Kẻ thế trí biện thông đem cái hiểu biết câu nệ, rỗng tuếch của mình để
chê bai, phản bác Phật pháp, bảo là: “Phật pháp làm hại thánh đạo, dối đời
lừa người”, trọn chẳng khác gì kẻ sanh manh chửi mặt trời, bảo mặt trời
chẳng có quang minh! Hết thảy ngoại đạo đều lấy trộm nghĩa lý trong kinh
Phật rồi làm như chính đạo mình có giáo nghĩa ấy; có kẻ còn trộm danh Phật
pháp để hành tà pháp. Do đó ta biết rằng Phật pháp chính đạo gốc của mọi
pháp thế gian, xuất thế gian. Ví như biển cả chảy ngầm dưới mặt đất, những
chỗ đầy ắp nước, chảy thành dòng thì là vạn con sông, nhưng không con
sông nào lại chẳng đổ vào biển cả.
Những kẻ báng Phật kia phải đâu là báng Phật, mà là báng chính mình
đó. Bởi vì một niệm tâm tánh của họ toàn thể là Phật. Từ đầu Phật đã dùng
bao cách thuyết pháp, giáo hóa như thế những mong họ bỏ mê về chân, tự
chứng Phật tánh chính mình sẵn có mới thôi. Do Phật tánh đáng tôn trọng
nhất, đáng yêu tiếc nhất, nên Phật chẳng hề tiếc công như vậy, dù họ chẳng
tin nhận, Phật cũng chẳng nỡ buông bỏ. Nếu như chúng sanh chẳng sẵn có
Phật tánh, chẳng kham làm Phật, nhưng Phật cứ uổng công bày cách như thế
thì Phật chính là kẻ si dại bậc nhất trong thế gian, mà cũng là kẻ đại vọng
ngữ bậc nhất trong thế gian, lẽ nào tám bộ trời rồng, tam thừa thánh hiền lại
cùng chịu hộ vệ, y chỉ Phật ư?
* Phật xem hết thảy chúng sanh giống như con một, yêu thương không
thiên vị ai, luôn muốn cho chúng sanh được độ thoát, vì hết thảy chúng sanh
đều có Phật tánh, đều kham làm Phật. Bởi thế, dù là hạng Nhất Xiển Đề
tuyệt chẳng có tín tâm, Phật không hề có một niệm buông bỏ. Nếu đúng cơ
duyên, họ sẽ tự sanh lòng tin, quy y, y giáo tu trì ngõ hầu đoạn Hoặc chứng
Chân, liễu sanh thoát tử.
Kinh Lăng Nghiêm nói: “Mười phương Như Lai thương xót chúng sanh
như mẹ nhớ con. Nếu con bỏ trốn, mẹ dù nhớ cũng chẳng làm gì được! Nếu
con nhớ mẹ như mẹ nhớ con, từ đời này sang đời khác mẹ con chẳng hề xa
nhau. Nếu tâm chúng sanh nhớ Phật, niệm Phật thì trong hiện tại hoặc trong