ẤN QUANG ĐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC - Trang 219

những chẳng thể độ người mà còn chẳng thể tự độ nữa! Không ít thiện tri

thức thế gian mắc phải bệnh này, nhưng cứ cho là mình có tâm Bồ Tát.

Phải biết rằng: [nếu có] tâm ấy, phải cầu vãng sanh trước đã thì mới có

lợi ích. Nếu mình là Bồ Tát thì chẳng cầu vãng sanh còn được, chứ nếu

không thì tai hại chẳng nhẹ. Tâm cuồng vọng quá phận chính là chướng

ngại lớn nhất đối với việc tu hành. Chẳng thể chẳng biết điều này.

* Trong lúc kiếp trược thời loạn này, lẽ tất nhiên phải đề xướng nhân

quả báo ứng và pháp môn Tịnh Độ mới hòng có lợi ích thật sự. Những kẻ

ham cao chuộng trội kia chỉ sợ những pháp ấy mà được đề xướng thì

tiếng tăm, giá trị của họ sẽ bị hủy hoại, nên thà để người khác chẳng hiểu,

chứ chẳng chịu xuôi theo môn phong của chúng ta.

Hãy thử hỏi họ: Đối với những vật bên ngoài dùng để điều dưỡng

sanh mạng, có thể nào cứ cố chấp vào một pháp chẳng chịu biến đổi cho

thông suốt hay chăng? Mùa Hạ dùng sắn dây, mùa Đông khoác áo cừu,

đói thì ăn, khát thì uống. Mỗi ngày còn phải chọn lấy những điều thích

nghi; thế mà đối với việc hoằng dương đạo pháp thì lại bất trí chẳng hợp

lẽ như việc dưỡng sanh, vẫn còn bảo là thật sự muốn làm cho người khác

được lợi lạc nữa ư?

* Sáng lập liên xã ắt phải thanh tịnh, thơm sạch, chủ nhân ắt phải

cung kính chí thành, chẳng thể là hạng người ngạo mạn, mà cũng chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.