ẤN QUANG ĐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC - Trang 258

Kim Cang cũng chỉ giống như cảnh giới ngũ trược ác thế này ư? Cũng chỉ là
rỗng tuếch chẳng có được một vật gì ư?

Cõi Phật thanh tịnh, người ta một phen được nghe đến thân tâm liền

thanh tịnh, thế nhưng kẻ kia lại bảo là tham dục, thì gã đó chỉ là giòi tửa
sống trong hầm xí, tự khoe mình thơm tho, sạch sẽ, chê chiên đàn là hôi thối,
chẳng mong lìa khỏi hầm phân đó để ngửi được mùi thơm này!

Lũ Đạo Chích

62

tụ tập cả mấy ngàn đứa, hoành hoành trộm cắp trong

thiên hạ, lại tự khoe mình là hạng có đạo đức, thống trách vua Nghiêu bất
nhân, vua Thuấn bất hiếu, vua Vũ dâm dật, vua Thang, Châu Võ Vương bạo
loạn, chê Khổng Tử là ngụy, là vô đạo; tri kiến của chúng có khác gì hai
hạng người tà kiến ấy đâu?
Lại như gần đây, có kẻ phế kinh, phế hiếu, phế cả luân thường, trần
truồng đi lại, cho đó là bẩm thọ đức tự nhiên của trời đất, chẳng nhọc lòng
tạo tác. Nhưng nếu Hạ đã đua nhau lõa lồ, sao Đông về lại chẳng trần truồng
nữa? Bảo là bẩm thọ tự nhiên, chẳng cần phải tạo tác, sao lại phải đào giếng,
cày ruộng, dệt vải mới hòng có cái ăn cái mặc, chẳng phải là tạo tác đó ư?

Kẻ ác phá hoại, ngăn trở người khác làm lành thường như thế. Họ cứ bảo

“làm lành phải vô tâm, nếu hữu tâm thì chẳng phải là làm lành thật sự”!
Nhưng thánh hiền tự cổ không ai chẳng sáng lo chiều lắng, dè dặt, cẩn thận
như vào nơi vực sâu, như đi trên băng mỏng, chẳng phải là hữu tâm ư? Nói
chung, hạng người ấy ý chỉ muốn coi không tu trì là cao thượng, nên mới đề
ra luận thuyết mù lòa cực hạ tiện như thế, tự huyễn mình là bậc hiểu lý,
mong người coi mình là bậc cao minh, là đại thông gia, là chân danh sĩ,
chẳng hề biết toàn thân đang ở trong hầm phẩn. Trừ những kẻ có cùng tri
kiến, nào ai chấp nhận những lý lẽ ấy đâu!

---o0o---

3. Thư phúc đáp cư sĩ Ngu Tăng


Một việc phóng sanh vốn là để cảm phát cái tâm kiêng giết, cứu vật cho
đồng nhân, thực hành tâm trắc ẩn bất nhẫn đó thôi. Thế nhân phần nhiều tâm
hạnh khác nhau, dù chẳng thể khiến cho mọi người đều cảm động, nhưng
nếu cảm động được một người thì cả đời người ấy đã bớt giết cả mấy ngàn
sanh mạng, huống hồ nào phải chỉ có mỗi một người thôi đâu!

Còn như ông bảo cá lớn nuốt cá bé, dù có thả nó xuống sông sâu cũng

khó cứu nó thoát nạn lưới chài. Điều suy nghĩ ấy tựa hồ hữu lý, nhưng thật
ra là trở ngại thiện niệm, hỗ trợ sát nghiệp của người khác! Người ấy may
mắn làm thân người, may ra chẳng đến nỗi thân bị giết hại nên mới lý luận
vô lý như thế, toan dùng cái trí của mình ngăn trở việc phóng sanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.