Hôm qua nhận được thư ông gởi đến, trong xóm ông có ông Phan Trọng
Thanh ở Trương Gia Khẩu gởi thơ muốn được quy y. Người này tánh tình
chân thành, chất phác, cũng có học vấn. Ông ta đã phát tâm thì Quang tôi
cũng chỉ tùy duyên.
Nay tôi đặt pháp danh quy y cho ông ta là Huệ Thuần, bởi hết thảy
chúng sanh đều có Phật tánh, tức là đều có Phật huệ; nhưng vì bị tham, sân,
si v.v... xen tạp nên Phật huệ bị trở thành tri kiến chúng sanh. Nay đã biết
vốn sẵn đủ Phật huệ thì đối với tất cả những điều nghĩ ngợi, móng niệm, xử
sự thảy đều kiểm điểm, chẳng cho những tri kiến tham, sân, si... phát sanh.
Lại còn phải dùng lòng tín nguyện sâu trì danh hiệu Phật, kiêng giết,
phóng sanh, yêu tiếc tánh mạng loài vật, đừng làm các điều ác, vâng làm các
điều thiện, tự hành, dạy người cùng tu Tịnh nghiệp thì trí huệ ấy sẽ dần dần
thuần. Nếu giữ được như vậy chẳng để mất, vãng sanh Tây Phương thì huệ
ấy càng dễ thuần, đến khi phiền não hết sạch, phước huệ viên mãn là huệ đã
thuần đến cực điểm bèn viên thành Phật đạo.
Thế nhân hay lầm tưởng mình có trí huệ, chẳng biết rằng trí huệ đó là
vàng còn trong quặng, trọn chẳng sử dụng được, cần phải nung luyện cho
tiêu sạch hết mọi tạp chất thì mới có ích. Đại ý như thế, mong hãy dốc chí!
Người học Phật tận lực thực hành nhiệm vụ. Nay thế nhân đa phần
miệng lưỡi nhanh nhạy, ăn nói hay ho, bóng bảy, trong bụng thối nát, vô ích,
thật đáng buồn!
---o0o---
5. Thư gởi cư sĩ Vương Tâm Thiền
Mẹ ông đã có thể niệm Phật thì hãy bảo các nàng dâu giúp mẹ niệm
Phật. Lại nên khuyên bà ăn chay trường để trợ thành đạo nghiệp cho mẹ mới
là hiếu. Nếu cứ nghĩ niệm Phật chỉ sợ tổn hao tâm lực, ăn chay sợ chẳng
đúng phép vệ sinh mới là hiếu thì lòng hiếu ấy khác gì con La Sát cái yêu
người đâu.
Hiếu như vậy phá hoại đạo nghiệp của mẹ, chẳng làm cho mẹ được liễu
sanh thoát tử, trái lại còn khiến mẹ ở mãi trong sanh tử. Hiếu như vậy là đã
xô người xuống giếng, còn quăng thêm đá nữa, khiến cho mẹ chẳng được
siêu sanh, luân lạc bao kiếp. Dù là hiếu nhưng chẳng biết hiếu đúng cách lại
hóa thành ngỗ nghịch.
Ông lo việc công, về hình dáng bất tất phải làm ra vẻ tu trì, nhưng trong
lòng chẳng thể thường nghĩ nhớ hay sao? Nếu ông nhớ mẹ, ai cấm trong tâm
ông thường nhớ đến mẹ? Ông tự thốt lên những lời trở ngại ấy nhưng toàn là
luận về mặt hình tích, nào phải là luận trên phương diện tâm địa? Hiện tại