Phật cũng khó vãng sanh vì chẳng cảm ứng đạo giao vậy! Nếu có thể sanh
lòng hổ thẹn lớn lao, sửa lỗi như trừ ghẻ độc, lập chí như giữ bạch ngọc thì
vạn người chẳng sót một ai đều được vãng sanh cả!
* Nói về những quy luật phải giữ ngoài việc ăn chay trường niệm Phật là
nói đến việc chăm chắm bền lòng hiếu thuận, thành kính giữ trọn vẹn luân
thường, đừng làm các điều ác, vâng làm các điều lành. Tâm nghĩ, niệm khởi
chẳng hề tà vạy, khuất khúc và hư ngụy. Làm việc cho người phải tận hết
trách nhiệm. Gặp người hữu duyên, khuyên họ nhập đạo. Các hành tướng
như vậy chẳng cần phải thuật đủ. Chỉ siêng xem Ấn Quang Văn Sao và An
Sĩ Toàn Thư sẽ tự biết.
Phải biết rằng: là đệ tử Phật, phàm làm gì phải vượt trội hơn hành vi thế
tục thì chính mình mới đạt được lợi ích chân thật, khiến cho người khác
trông thấy làm lành theo. Nếu miệng nói tu hành, trong tâm chẳng lành, đối
với cha mẹ, anh em và hết thảy người đời chẳng trọn hết bổn phận thì người
như thế gọi là “ngụy thiện nhân”! Nhân địa đã giả dối, làm sao đạt lợi ích
thật sự? Cái học của thánh hiền đều bắt đầu từ “cách vật trí tri, thành ý chánh
tâm”; huống muốn liễu sanh thoát tử, siêu phàm nhập thánh [lại chẳng như
thế] ư? Về [ý nghĩa của] “cách vật trí tri” nên xem lời tựa bản in lại sách chú
giải Tứ Thư của ngài Ngẫu Ích và lời tựa cuốn Liễu Phàm Tứ Huấn.
* Các việc ác và các điều thiện đều là dựa trên tâm địa mà luận, chứ
chẳng phải chỉ nói về sự tướng mà thôi. Trong tâm đã chẳng khởi ác thì toàn
thể là thiện, niệm ấy là Phật, công đức hơn hẳn người thường trăm ngàn vạn
lần. Muốn cho cõi lòng chỉ thiện không ác thì trong hết thảy lúc, hết thảy
nơi, hãy nên giữ lòng thành kính như đối trước trời Phật mới hòng đạt được.
Nếu tâm vừa mới phóng túng thì các ý niệm chẳng đúng pháp sẽ theo đó mà
khởi!
* Niệm Phật phải khéo phát tâm. Tâm làm chủ việc tu trì. Tâm nếu phù
hợp với bốn hoằng thệ nguyện thì niệm Phật một câu, làm một điều lành,
công đức vô lượng vô biên; huống hồ là ba nghiệp thân - khẩu - ý luôn đặt
nơi niệm Phật lợi sanh?
Nếu tâm chỉ cầu tự lợi, chẳng mong lợi người, dù làm nhiều việc vẫn đạt
được công đức rất ít. Huống hồ lại còn có ý khuynh đảo người, hại người, và
tâm tự khoe khoang, hợm hĩnh thì việc mình niệm Phật đó, việc mình làm đó
dù chẳng phải hoàn toàn không công đức, nhưng trong trăm ngàn vạn ức
phần, mình chỉ thật sự đạt được một phần rưỡi thôi! Thế nhưng tội lỗi của ác
niệm cũng lại chẳng ít. Bởi vậy, người tu hành ai nấy phải khéo phát tâm,
chứ chẳng riêng gì người niệm Phật!