"Ta chỉ cómộtđiều kiện duy nhất," Minh Vi đạo quân nghiêm mặtnói,
"Mặc kệ sau này Tạ Diễm có thể khôi phục haykhông, muội
cũngkhôngđược tự phế tu vi. Nếu muội lập lời thề tâm ma, huynhsẽđể muội
mang theo Cửu hồi quyếtđitìmhắn."
Nghe xong những lời này, áy náy trong lòng Diệp Huyên càng thêm sâu,
"Được," nàng làm theo điều kiện của Minh Vi đạo quân lập lời thề. Sau khi
lập xong Minh Vi đạo quân quả nhiên giữ lời nhường đường. Đến lúc
phảiđithìnàng bỗng nhiên dừng lại.
Diệp Huyên biết lần này từ biệt sư huynh, cơ hội gặp lại xa vời cực kỳ.
Kế hoạch của nàng là sau khi giả bộ giết chết Tạ Diễmsẽmang Tạ Diễm
rờiđi. Phần lớn tu sĩ đều ở Đông Dương châu, nếu chuyện Tạ Diễm mấtđitu
vi bị đám kẻ thù củahắnbiết được, hai người bọn họ vĩnh viễnsẽkhôngcó
ngày lành, cho nên nàng vốn địnhđiTây Hoa châu. Tây Hoa châu cùng
Đông Dương châu cách nhaumộtvùng biển rộng mênh mông, muốn quay
vềkhôngphải là chuyện dễ dàng, mà Minh Vi đạo quân thân là chưởng môn
củamộtphái, mỗi hành động đều có vô số người nhìn chăm chú,
cũngkhôngthể đến phía tây.
"điđi," Minh Vi đạo quân mỉm cườinói, "Chỉ mongmộtngày kia muội có
thể trở lại thăm nhà, thăm lão nhân như tamộtchút," y vươn tay, giống như
khi Diệp Huyên vẫn còn làmộttiểucônương, xoanhẹtrênđỉnh đầu mềm mại
của nàng, "đithôi, muội tìmhắnnhiều năm như vậy,hắncũng đợi muội nhiều
năm như vậy, đây là lúc hai người có thể ở bên nhau."
#
"Trì nhật giang sơn lệ, Xuân phong... ừm, xuân phong..."
"Xuân phong hoa thảo hương." Nữ tử cầm sách khẽ vỗtrênđầu tiểu nam
hài, "Xú tiểu tử, biết ngay là đệkhôngtập trung."