ĂN TƯỚNG CÔNG - Trang 109

Giờ này đúng vào bữa trưa, nên khách nhân vào quán trọ vô cùng

đông đúc tấp nập, nhưng bởi vì nơi này là quán trọ thuộc sản nghiệp của
Mạc gia, nên trưởng quầy vẫn dành một chỗ yên tĩnh trong một gian phòng
trang nhã cho chủ mẫu tương lai của Mạc gia.

“Đông Mai, sao ngươi biết được là ta có tâm sự?”, nhìn ra ngoài của

sổ lầu hai, Kinh Vô Tuyết ánh mắt xa xăm, dù trên bàn có rất nhiều cao
lương mĩ vị ngon lành, mà nàng chẳng hề động tâm, suy nghĩ bay miết về
tận phường trời nào “ta nói cho ngươi nghe một bí mật, nhưng ngươi ngàn
vạn lần không được nói cho người khác nghe nhé”.

“Chuyện gì mà có vẻ thần bí vậy?”

“Ngươi phải nhớ giữ bí mật giúp ta đấy nhé”. Nàng cẩn thận ngó

nghiêng xung quanh, sau khi xác định xung quanh mình không có ai nàng
mới nói nhỏ “Ta nghĩ có lẽ ta đã yêu rồi”. (cuối cùng cũng có 1 cái tiển
triển tí ti nhỉ các nàng – mừng quá)

“Cái gì?” Đông Mai kêu lên sợ hãi “Tiểu thư nói thật hay nói đùa?”

Tiểu thư của nàng xưa này luôn ngây thơ vậy mà dạo này lại có nhiều lúc
hành động quái dị thì ra là do tiểu thư yêu, mắt mở to kinh ngạc, nàng nhịn
không được hét lên khá to, khiến mấy người khách khác dù đã ngồi khá xa
vẫn nhịn không được tò mò mà quay lại ngó.

“Ấy chà, nói nhỏ thôi, việc này ta không muốn cho người khác biết”.

“ Đối tượng là ai?” Đông Mai nhìn chăm chú vào đôi gò má đang đỏ

ửng lên của tiểu thư, đây rõ ràng vẻ mặt của một cô gái khi yêu mà, chợt
nhớ lại dạo gần đây tiểu thư và cô gia tương lai thường xuyên ở gần nhau,
chẳng có nhẽ … ý nghĩ chợt lóe, nàng hạ thấp giọng hỏi “người mà tiểu thư
nói không lẽ là Mạc …”.

“Không được nói ra”. Nhanh nhẹn che miệng Đông Mai lại, Vô Tuyết

ngó nghiêng bốn phía, nàng có cảm giác dường như mọi người đều đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.