ĂN TƯỚNG CÔNG - Trang 132

gần, bao vây nàng vào giữa.

“Các ngươi là do ai phái đến?”. Nàng không hề đắc tội với ai hết, trừ

những kẻ vì Mạc Lân tranh phong ăn dấm chua ra. Nghĩ đến việc này,
khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời ảm đảm. “Ta về Tô Châu sẽ nói với
cha ta để giải trừ hôn ước, các ngươi không cần phải bức bách ta như vậy,
thiên hạ không chỉ có một mình Mạc Lân là nam nhân”.

“Mạc Lân? Người mà ngươi nói đến không lẽ là thiếu chủ của Mạc

Trang”. Đám sát thủ ánh mắt loé sáng.

“Đúng rồi! các ngươi không phải là do đám hồng nhan tri kỷ của Mạc

Lân trả tiền phái tới đây giết ta, mục tiêu là muốn ta rời xa hắn sao?” Kinh
Vô Tuyết phát hiện thấy con ngựa bị một đám người bịt mặt cầm đao sắc
bao vây đang sợ hãi muốn phát điên. Nàng đưa tay vuốt ve bờm ngựa mềm
mại của nó, an ủi nó, giúp nó bình tĩnh lại.

“Đại ca, đừng nói những lời vô nghĩa nữa, hãy nhanh chóng hạ thủ lấy

đầu nàng ta để còn về giao lại nữa”.

“Tiểu thư, chạy mau”. Đông Mai bất chấp sự sợ hãi khiến toàn thân

run rẩy, tiến lên che trước mặt Kinh Vô Tuyết “Đám độc ác các người đừng
có lại đây”.

“Chờ một chút, các ngươi muốn giết ta cũng phải nói cho ta biết ai là

chủ mưu chứ”. Kinh Vô Tuyết nhìn lướt qua Đông Mai, nàng không sợ hãi
mà rất bình tĩnh từ tốn hỏi, ánh mắt thẳng thắn nhìn vào tên cầm đầu lũ sát
thủ.

“Được, ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao ngươi phải chết” Tên cầm đầu

lũ sát thủ cười lạnh, “ Là Lí tổng quản của TÔ Châu trà phường phái chúng
ta tới giết ngươi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.