ĂN TƯỚNG CÔNG - Trang 138

quýt nói “Nàng không có việc gì, cảm ơn trời đất, nàng ngàn vạn lần đừng
buông tay nhé, ta sẽ lập tức cứu nàng ngay đây”.

“Ta còn có thể chống đỡ được”. Nàng vừa nói xong, ai ngờ một tiếng

“Ầm” vang lên, mỏm đá đen bị rung chuyển do sức nặng rơi xuống vực
sâu, trống ngực nàng đập thình thịch, tim nàng tưởng rớt xuống vực luôn
rồi, cũng may là nàng đã kịp thời chuyển qua bám được vào mỏm đá khác
ở dưới thấp hơn.

“Trời ơi! Nàng bám chặt vào”. Mạc Lân liên tục cầu trời phù hộ. Dò

xét địa hình xung quanh xem có nơi nào nhảy xuống được không, mỏm đá
bên phải có vẻ ổn nhất, nhưng nếu muốn thi triển khinh công xuống đó tựa
hồ vẫn có chút khó khăn.

A, có rồi! Linh quang chợt lóe, Mạc Lân nhanh chóng cởi đai lưng trói

chặt một đầu vào gốc cây đằng sau, đầu còn lại hắn buộc chặt vào tay, rồi
mới đi xuống.

Kinh Vô Tuyết cố hết sức đưa tay lên để bám vào tay Mạc Lân, nhưng

dưới chân trống không, không có vật đỡ nàng không cách nào rướn người
lên được, nàng hoảng sợ hai tay bám vào tảng đá lỏng lẻo, cố gắng bám vào
chỗ khác thì lại gặp phải đá vụn, âm thanh tiếng đá rơi rào rào xuống đất,
may Vô Tuyết không phải người yếu tim chứ nếu không gặp phải tình cảnh
này đã sớm chết ngất.

“Tuyết Nhi, đưa tay cho ta”. Mạc Lân chăm chú nhìn nàng, cũng may

nàng không có việc gì, hắn dẫm chân vào tảng đá lớn. Rướn người đưa tay
ra “nàng mau bám chặt lấy tay ta”.

“Ta không dám”. Vô Tuyết ngó xuống nhìn thấy vực sâu thăm thẳm

mà chóng cả mặt, hoa cả mắt, không dám buông tay ra đưa cho Mạc Lân.

“Tảng đá chỗ ta đang đứng đây không thể trụ được lâu, nàng mau

nghe lời ta, hãy tin ta được không? Nàng chẳng phải là tiểu thê tử của ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.