ĂN TƯỚNG CÔNG - Trang 28

cẩn thận, nếu bây giờ để nàng chạy đi như vậy, vạn nhất lúc trở về mẫu
thân hỏi chuyện, bảo ta phải trả lời thế nào đây? Nàng cho dù có chán ghét
ta, cũng xin đừng làm khó ta như vậy”.

Đều là lão nương nhàn cư vi bất thiện đem cái gánh nặng ‘vị thôn thê’

đặt lên vai hắn. Tính ra, nhìn nàng cũng không tới nỗi nào, hơn nữa nam
nhân ba thê bốn thiếp cũng là lẽ thường tình, cưới một người rồi thêm vài
người nữa cũng có sao. Có lẽ nếu hắn thành thân với một tiểu cô nương
sống động hoạt bát như vậy cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất cuộc
sống sẽ không nhàm chán.

“ Ngươi…… Đừng tới đây, a! Ngươi…… Ngươi muốn làm cái gì?”.

Kinh Vô Tuyết phát hiện thân mình bỗng nhiên bay lên không, tâm cả kinh,
trước mắt tối sầm, nàng đã ngất xỉu luôn rồi.

“Mạc Cấn mọi chuyện còn lại ở đây giao cho ngươi xử lý”. Mạc Lân

tự cho mình một cái công đạo, thản nhiên bế nàng lên như bế em bé , quay
đầu rời đi luôn.

Ác mộng!

“ Tỉnh, nương tử”. Của xe ngựa rộng mở, một bóng người chắn trước

tầm mắt nàng.

“ Ngươi là Mạc Lân?”. Kinh Vô Tuyết trợn tròn hai mắt, liền thấy nụ

cười ngập tràn trên gương mặt hắn.

“Đại trượng phu đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, cần ta phải

chứng minh nữa sao?”. Bối cảnh này, làm hắn tưởng như mình là sói dữ lần
đầu trong đời nhìn thấy cừu non.

“Ngươi tránh ra không được lại gần ta”. Hắn hoàn hảo không có ý tốt

mà, cứ liên tục sáp lại gần nàng, nàng cơ hồ có thể ngửi được hơi thở nam
nhân tản mát trên người hắn, tâm hồn nàng có chút rung động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.