ĂN TƯỚNG CÔNG - Trang 86

Xe ngựa chạy từ Mạc trang tới lúc vào được trong thành ước chừng

khoảng hai canh giờ.

Suốt đoạn đường đi, Kinh Vô Tuyết nhìn ngắm phong cảnh nông thôn

lạ mắt nên hưng phấn vô cùng, nàng ngó đầu qua của sổ xe la lên “Thủy
Liên tỷ tỷ à, có thiệt là nhiều đồng ruộng, nhà cửa và gà nữa”.

“Tiểu thư à, mấy cái đó có gì mà phải ngạc nhiên, Tô Châu của chúng

ta cũng có mà”, Đông Mai cất tiếng nói. Chỉ có điều, tam tiểu thư ngày
thường không ra khỏi nhà bao giờ nên mới ít gặp mấy cảnh này thôi.

“Dừng lại! dừng”. Mạc Lân sau khi ra lệnh cho cả đội xe dừng lại thì

cất tiếng ra lệnh “ở phía trước có bão cát rất lớn, mọi người ngồi yên trong
xe ngựa”. Dọc suốt con đường đi, dung nhan của Kinh Vô Tuyết đã khiến
cho không biết bao nhiêu người ngẩn ngơ ngắm nhìn, làm hắn vô cùng bức
xúc, hận không thể đem đôi mắt của mấy người đó vứt đi luôn cho rồi.

“Ngươi nói thiệt sao? Vậy ngươi cũng nên ngồi yên trong xe ngựa”.

Kinh Vô Tuyết nhìn Mạc Lân, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng quan tâm.

“Cảm ơn nương tử quan tâm, ta sẽ không sao đâu”.

“Ta muốn cưỡi ngựa quá đi”. Bởi vì Kinh Vô Tuyết từ nhỏ cơ thể yếu

nhược, người nhà kiên quyết không cho nàng ra khỏi nhà huống hồ cưỡi
ngựa. Ở Đại Đường con gái cũng được phép cưỡi ngựa, nên mỗi lần nhìn
bộ dáng của đại tỷ lúc cưỡi ngựa là nàng lại thấy vô cùng ngưỡng mộ.

“Tiểu thư, cưỡi ngựa thực sự rất nguy hiểm, lão gia đã dặn dò nô tỳ

tuyệt đối không được để cho người cưỡi ngựa, nếu lỡ để cho người cưỡi
ngựa rồi phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nô tì chỉ có nước lấy cái chết
mà tạ tội”. Sắc mặt Đông Mai vô cùng nghiêm trọng cất tiếng ngăn cản.

“Ta biết rồi, mau lại đây, ta sẽ không cưỡi ngựa nữa là được chứ gì”.

Kinh Vô Tuyết buộc lòng từ bỏ ý định, đúng lúc này ven đường đột nhiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.