ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 231

Tin vừa mới gửi đi thì tin của Phỉ Minh Sâm đã nhanh chóng gửi

lại. Trải qua mấy ngày tôi luyện, tốc độ đánh chữ của tên này ngược
lại càng lúc càng nhanh hơn rồi.

[Phỉ Minh Sâm]: Dì nói thế nào?
Lục Tịnh An bĩu môi, bất đắc dĩ kể cho cậu nghe phải ứng của mẹ

cô rồi thuận tiện nói một tiếng cám ơn.

[Phỉ Minh Sâm]: Cám ơn thế này chẳng có tí thành ý nào cả!
[Lục Tịnh An]: Vậy cậu muốn thế nào đây?
Cách màn hình, nhìn dòng chữ thôi nhưng có thể tưởng tượng được

dáng vẻ nổi giận của cô gái, Phỉ Minh Sâm khẽ cong môi, gõ một câu
rồi gửi đi.

Lục Tịnh An ngồi chờ trên ghế sô pha, rốt cuộc chờ đến tiếng

chuông báo tin nhắn tới, khi nhìn thấy cậu hồi âm thì không khỏi liếc
mắt nhìn.

Chỉ thấy Phỉ Minh Sâm viết: “Cuối tuần tới hẹn hò với tôi đi.”
Hẹn hò gì gì đó… Sắc mặt Lục Tịnh An lập tức ửng hồng.
Suy nghĩ một chút, cô trả lời: “Tùy cậu.”
[Phỉ Minh Sâm]: Quyết định như vậy đi, cuối tuần tới cậu là của

tôi.”

Nhìn lời này của cậu, Lục Tịnh An không khỏi có chút nổi điên. Có

điều như đã nói, hiện tại bọn họ chính là bạn trai bạn gái của nhau.

Cô suy nghĩ một lúc, lần thứ hai nhắn lại: “Thứ hai tới nữa sẽ kết

thúc giao ước.”

Lần thứ hai bị nhắc nhở sự thật này, Phỉ Minh Sâm cảm giác như

một kích đâm vào lòng. Có điều chuyện này càng làm cho cậu thêm
quý trọng cái cuối tuần cuối cùng được ở bên cạnh người này.

Đồng thời cậu muốn tìm cách để giao ước này kéo dài thêm, cho

đến tận khi nào nó trở thành chính thức thì thôi.

Tuần kế tiếp, Lục Tịnh An vẫn như trước, mỗi ngày mang vở ghi

bài đến cho Phỉ Minh Sâm chép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.