ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 235

Nhìn cô nàng xuất hiện ở đối diện trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn cậu,

xù lên dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu, khóe miệng Phỉ Minh Sâm không
khỏi sâu hơn.

“Ừ.” Cậu cười nói, “Buổi sáng tốt lành, Tịnh An.”
Lục Tịnh An lập tức xìu xuống, cô cảm thấy cứ như đánh một đấm

vào bông vậy, nhìn nụ cười của cậu từ xa, cô không khỏi bĩu môi.

“Ừ, chào.” Cô ngắm nghía rèm che, đáp lại.
“Cậu đã thức dậy rồi, vậy có thể đi hẹn hò với tôi chứ?”
Lục Tịnh An trừng mắt nhìn, hẹn hò? Hẹn hò gì?
Nhìn cô mê man nhưng Phỉ Minh Sâm cũng không hề ngạc nhiên.

Cậu tràn đầy thiện ý mà nhắc nhở: “Nếu không nhớ thì có thể kéo lại
tin nhắn mà xem. Được rồi. Nhanh rửa mặt đi. Tôi đợi cậu ở cửa nhà
cậu nhé!”

“Khoan khoan!” Thấy cậu muốn cúp điện thoại, Lục Tịnh An vội vã

gọi cậu.

“Hửm?”
“Cậu qua bên công viên nhỏ bên kia chờ, không được tới nhà tôi.”
Lục Tịnh An đã nhớ lại lời hẹn trước đó. Hôm nay là ngày cuối

cùng rồi, không thể lại để cho mẹ phát hiện ra được.

“Cậu chắc chứ?”
“Chắc!”
“Vậy được thôi.” Trong giọng nói của Phỉ Minh Sâm mang theo vài

phần tiếc nuối.

“Nói rồi đấy, nếu cậu dám để mẹ tôi nhìn thấy, tôi sẽ…”
“Đánh tôi.”
Bị cướp lời, Lục Tịnh An không khỏi khẽ hừ một tiếng, “Cậu biết là

tốt rồi.”

“Ừ, cậu nhanh đi thay quần áo đi, sắp trưa rồi.”
Lục Tịnh An nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức. Rõ ràng mới bảy

giờ đúng. Trong sự thúc giục liên hồi của Phỉ Minh Sâm, cô không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.