ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 324

Chẳng lẽ mẹ cô đã về rồi ư? Sao hôm nay về sớm dữ vậy? Lục Tịnh

An ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, sáu giờ bốn lăm phút, không
sớm không muộn.

Lục Tịnh An đành ngồi dậy, bước chân trần trên sàn nhà.
Cô không thích đi dép trong nhà, cùng lắm thì đi thêm đôi tất, có

điều vừa mắc mưa, bít tất bị thấm ướt, cô cởi luôn ra, cũng lười thay
cái khác.

Lục Tịnh An bước vào phòng bếp, khi trông thấy ai đó đang bận

rộn, trong cô chợt xuất hiện những cảm xúc khó gọi tên.

Đây có phải nhà mình thật không vậy trời? Cô hoang mang thầm

nghĩ.

"Tỉnh rồi?"
Khi Lục Tịnh An bước lại gần thì Phỉ Minh Sâm cũng đã nhận ra,

cậu không buồn quay đầu, tiếp tục dùng muỗng để múc một bát nước
gừng đường đỏ.

Trên người Lục Tịnh An vẫn còn khoác chiếc áo đồng phục của Phỉ

Minh Sâm, biểu cảm của cô lúc này có chút bối rối, có chút ngơ ngác,
lại càng có chút đáng yêu khó tả.

Phỉ Minh Sâm thầm dao động, cậu bưng chén canh đặt vào lòng bàn

tay cô.

"Sưởi ấm bàn tay đã." Phỉ Minh Sâm nói, "Có nóng quá không?"
Lục Tịnh An không biết nên phản ứng sao cho phải, có lẽ lúc cơ thể

một người khó chịu thì cảm xúc yếu đuối sẽ chiếm thế thượng phong,
khi con người ta được được yêu thương quan tâm thì bức tường thành
tưởng chừng kiên cố lập tức dễ dàng sụp đổ.

Thấy Phỉ Minh Sâm đang đợi cô hồi đáp, Lục Tịnh An đành khẽ lắc

đầu.

"Mau uống đi cho nóng." Phỉ Minh Sâm giục.
Thật ra không phải cậu hiểu biết gì về chuyện này, tất cả là nhờ ban

nãy Mạc Xảo Xảo có nhắc tới nước gừng đường đỏ trong tin nhắn vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.