ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 327

"Vậy sao?" Lục Tuyết Cầm sửng sốt, có điều bà nhanh chóng gật

đầu, "Phải phải, dạo này dì phải tăng ca, làm phiền mọi người để ý tới
An An giúp gì nhé."

Thầm chí bà còn cười, "Hay là sau này cháu về cùng An An luôn

đi? Hai đứa lại ngồi cùng bàn nữa, quá tiện nhỉ."

Lục Tịnh An nhìn mẹ bằng ánh mắt khó tin, "Mẹ....!"
Bị con gái trừng mắt, Lục Tuyết Cầm không khỏi oan uổng.
Bà cho rằng như vậy rất tốt. Cửa hàng chỗ bà mới khai trương, công

việc làm ăn phát đạt cho nên gần đây bà luôn phải tăng ca, nhưng bà
thích cảm giác trải bận rộn như thế.

Điều bận tâm duy nhất chính là không thể nấu cơm cho con gái mỗi

ngày, cho nên bà luôn phải làm phiền nhà họ Phỉ, có điều Lâm Tố Vân
không chịu nhận phí ăn uống bà đưa khiến bà cảm thấy cực kỳ áy náy,
lúc nào bà cũng muốn tìm cách nào đó đáp trả lại ân tình này.

Vất vả lắm mới nghĩ ra cách này, ai ngờ con gái mình có vẻ không

tình nguyện, bà đành tạm thời dẹp hết tâm tư, trấn an nói, "Được được,
mẹ đùa thôi."

Lục Tịnh An mím chặt môi, thật ra cô cũng đoán được suy nghĩ của

mẹ mình và cô cũng chẳng phải người hẹp hòi.

Nhưng...nhưng mà...
Cô liếc Phỉ Minh Sâm, vừa khéo Phỉ Minh Sâm cũng đang nhìn cô.
Cơ thể nhỏ bé của Lục Tịnh An thoáng chững lại, cô hơi chột dạ

ngoảnh đầu đi.

"Chỉ là..." Lục Tuyết Cầm đi ngang qua phòng khách tới cạnh hai

bạn trẻ. Bà nhìn bọn họ một lượt từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi,
"Hai đứa đây là..."

Hình như ban nãy lúc mới vào, bà có thấy tay của Minh Sâm đang

sờ lên trán của An An....

Lục Tịnh An siết chặt cái bát, mẹ cô chắc hẳn chưa thấy gì đúng

không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.