ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 374

Rất nhanh, bọn họ đã xuống khỏi sườn dốc, xe vững vàng chạy trên

đường cái. Lục Tịnh An định rụt tay về, liền bị thiếu niên phía trước
đè lại.

“Ôm lấy, như vậy sẽ không lảo đảo.”
Giọng nói của cậu ấy theo gió thổi vào tai cô, mặc dù hơi nhỏ,

nhưng cô vẫn nghe rất rõ.

Lục Tịnh An mím chặt môi, trong mắt hiện lên giãy giụa, cuối cùng

vẫn không buông tay ra.

Tiếp theo, quả thật không còn lảo đảo nữa.
“Tạch tạch tạch ----” là âm thanh bánh xe chuyển động.
Cô ngồi an tĩnh, giương mắt nhìn bóng lưng của thiếu niên gần

trong gang tấc, ánh chiều tà xuyên qua tàng cây chiếu xuống, gió gào
thét từ phía trước thổi tới, nhưng mà đã bị người phía trước chắn lại.

“Bùm bùm ------ bùm bùm ------”
Tim đập kịch liệt như vậy, thì ra đây chính là thích một người.
Lục Tịnh An ngẩng đầu nhìn thiếu niên kia một cái, cắn môi, nhẹ

nhàng dựa trán vào lưng cậu ấy.

Cô nhìn ánh sáng lưu động trên mặt đường, nghe âm thanh huyên

náo bên tai, chợt có cảm giác tốt đẹp yên tĩnh của năm tháng.

Nếu có thể cứ đi hoài như vậy, không kết thúc, dường như cũng rất

tốt. Như vậy thì không cần suy tính vấn đề rốt cuộc cậu ấy có thích cô
hay không, cũng không cần phải sợ hãi phần thích này sẽ mang đến
cho cô cái thay đổi xa lạ gì.

Có điều đường luôn sẽ đi hết, dù không muốn nghĩ làm thế nào để

đối mặt, bọn họ vẫn phải về đến khu dân cư, đi tới trong sân nhà họ
Lục.

Phỉ Minh Sâm chống một chân trên đất, nghiêng đầu nhìn trên lưng

mình, không biết là cô gái có ngủ hay không, khẽ cười nói, “Tịnh An,
đến nhà rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.