ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 378

Lục Tịnh An trừng cậu, và khi chạm vào đôi mắt dịu dàng của cậu,

lại vô thức trốn tránh.

Phỉ Minh Sâm không khỏi cười khẽ, giống như có từng gợn sóng

lay động trên hồ.

“Cậu cười cái gì mà cười?” Lục Tịnh An nắm gối ôm trong lòng,

đập vào cậu.

Phỉ Minh Sâm để mặc cho cô đập, trên mặt vẫn cười, nhìn Lục Tịnh

An càng lúc càng nổi cáu.

“Tôi không thể nào thích cậu, đời này cũng không thể!” Cô buột

miệng nói ra.

“Tại sao không thể nào?” Phỉ Minh Sâm bắt lấy gối ôm, thu hồi nụ

cười trên mặt, trong đầu bỗng thoáng hiện ra vẻ mặt lúc cô nhìn người
đàn ông nào đó.

“Có phải cậu thích Cố Lâm không?” Cậu hỏi ra vấn đề vẫn luôn

chôn giấu trong lòng.

Lục Tịnh An cảm thấy không giải thích được, “Cái này cùng với

thầy Cố có quan hệ gì?”

Phỉ Minh Sâm bĩu môi, rất thức thời không rối rắm cái đề tài này,

mà hỏi tiếp, “Vậy tại sao không thể thích tôi?”

Nghe cậu lại hỏi tới cái này, tim Lục Tịnh An đập nhanh, cô đoạt lại

gối ôm, ánh mắt nhìn về nơi khác, chẳng qua khi tầm mắt rơi vào trên
vách tường, ảnh lúc cô chụp chung với Lục Tuyết Cầm, nóng giận trên
mặt cô từ từ giảm xuống.

Cô mím môi, nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm giống mẹ

tôi.”

Lục Tịnh An hít sâu một hơi, rốt cuộc hiểu rõ sự bất an và trốn

tránh trong tim mình, thực sự xuất phát từ đâu.

“Tình yêu vốn không thể tin tưởng, dù có thích nhau đến thế nào,

yêu nhau đến thế nào, cảm tình cũng sẽ có một ngày lạnh nhạt, cuối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.