ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 410

Nếu như đổi lại là kẻ mù đường như cô ấy, chắc chắn tới chiều vẫn

chưa đến được trường học.

Lục Tịnh An khựng lại một chút, khóe mắt liếc qua Phỉ Minh Sâm.

Cậu đang viết gì đấy, dường như không chú ý đến cuộc trò chuyện của
các cô.

Cô mím môi, không có tiếp lời.
Mạc Xảo Xảo lại nói thêm vài câu với cô rồi xoay về chỗ bổ sung

bài tập.

Lục Tịnh An khép sách lại, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cũng cũng lừa qua được. Cô không biết tại sao nhưng cô

không muốn ai biết chuyện của cô và Phỉ Minh Sâm, cứ cảm thấy sẽ
rất mất tự nhiên.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết ngày càng chuyển lạnh,

bầu trời lại vẫn xanh ngắt, gió thổi khe khẽ, rất dễ buồn ngủ.

Cô che miệng ngáp một cái, ngã người nằm bò ra bàn. Tối hôm qua

ngủ không được ngon, cả đêm đều nằm mơ, hôm nay cực kì buồn ngủ.

Mắt cô khẽ nhắm hờ, trong mơ màng, ánh mắt lại chuyển đến Phỉ

Minh Sâm ở bên cạnh.

Cậu ngồi thẳng lưng, hơi cúi đầu đọc sách, ngón thay thon dài trắng

trẻo đặt lên trang sách, cùng màu giấy hơi ngả vàng tôn lên lẫn nhau
khiến cả người như ngâm trong thư hương, toát lên phong độ của
người trí thức.

Sạch sẽ, ấm áp… Là khí chất mà cô thích…
Trong ý thức mông lung, cô nghe được tiếng đọc sách vang lên bên

tai. Cả lớp sáu mươi mấy người, trong nhiều giọng đọc như vậy,
nhưng cô vẫn chỉ nghe vào tai một giọng đọc duy nhất.

Dịu dàng lại nhã nhặn, mang theo chút lười biếng, mỗi một âm tiết

đều như đang dẫn người đi vào giấc ngủ.

Cô gái không nhìn thấy được trong lúc cô dần mất đi ý thức thì

người ở bên cạnh cũng cong khóe môi nở nụ cười vui vẻ…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.