ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 411

Đợi đến khi Lục Tịnh An tỉnh lại thì đã qua mấy tiết, hiện tại đang

trong thời gian chuyển tiết. Cô không để ý, dù sao sáng nay cũng
không có tiết Toán.

“Brừmmm”
Cô vươn vai duỗi lưng, bỗng nhiên điện thoại rung lên, cô lấy ra

nhìn thử.

[Phỉ Minh Sâm]: Dậy rồi?
Lục Tịnh An nghiêng đầu nhìn qua, chàng trai đang cúi đầu, đầu

ngón tay xoay bút, vẻ mặt chuyên tâm như đang suy tư vấn đề khó
khăn gì đấy, cho dù là ai cũng không thể nhìn ra được là thật ra cậu
đang dùng điện thoại di động.

Giả bộ như thật.
Lục Tịnh An thì thầm một tiếng, cúi đầu gõ chữ.
“Ừm.”
“Có mơ thấy tôi không?”
Lục Tịnh An khẽ ngẩn ra, quay đầu qua theo bản năng, chỉ thấy

chàng trai kia vẫn đang cúi đầu nhìn bút bi. Dáng vẻ nghiêm túc kia
khiến cho cô hoài nghi người đang nói chuyện trên trời dưới đất trong
WeChat với cô có đúng là cậu hay là người khác.

“Không có.” Cô gửi tin rồi liếc mắt nhìn qua.
“Vậy thật khiến cho người ta thất vọng.”
“Tại sao lại phải mơ thấy cậu?”
“Ngày nghi đêm mở mà, trước khi ngủ cậu đang nhìn lén tôi đúng

không?”

“Tôi… tôi đâu có.”
“...”
Hai người cậu một câu tôi một câu cứ thế trò chuyện. Rõ ràng hai

người nhìn qua rất khác biệt nhưng lại hài hòa một cách kì lạ. Ở trong
mắt người khác cũng là ai làm chuyện người đó, không ai biết rằng đối
tượng mà bọn họ đang tán gẫu chính là người kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.