ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 462

"Mình khát, mình muốn uống nước."
Phỉ Minh Sâm khẽ bật cười phối hợp đáp, "Vâng, chủ nhân của tôi."
Bộ dạng cậu lúc này chẳng khác nào một con cún nhỏ được chủ

nhân âu yếm mà vẫy đuôi tận trời.

Nhìn theo bóng dáng cậu ra ngoài, Lục Tịnh An cảm thấy hỉnh ảnh

mà mình vừa nghĩ tới có vẻ hơi kỳ cục, cô xốc lại tinh thần tiếp tục
đọc quyển sách trong tay.

Kì thi cuối kỳ, Lục Tịnh An không hề sợ mấy môn tự nhiên, cô chỉ

thấy nhức đầu với Ngữ văn và tiếng Anh, nhưng đó lại là hai môn
chính, có chạy trời cũng không thoát.

Một lát sau, từ cửa truyền tới tiếng động, biết là Phỉ Minh Sâm nên

cô cũng không buồn ngẩng đầu lên.

Một cốc nước được đặt trên bàn sách, cách Lục Tịnh An hơi xa, ai

đó tiện thể ngồi xuống cạnh cô luôn.

Cô đành đặt quyển sách xuống, vừa định đưa cốc nước tới gần

miệng thì cổ tay bị ai đó nắm lấy.

Cô ngước mắt tỏ vẻ khó hiểu.
"Mình ngoan thế này có phải cậu nên khen thưởng không nhỉ?" Phỉ

Minh Sâm xích lại gần, hơi thở phả lên mặt cô mang theo mùi hương
bạc hà thoang thoảng.

Nhiệt độ trên gương mặt Lục Tịnh An khó khăn lắm mở tản đi bớt,

bây giờ lại bị hun nóng trở lại.

Cô thấp giọng nói, "Vừa rồi không phải đã..."
"Đó vẫn chưa đủ."
Phỉ Minh Sâm một tay ôm lấy mặt Lục Tịnh An, đặt lên môi cô một

nụ hôn, bàn tay còn lại không quên đặt cốc nước trên tay cô xuống
bàn.

Nụ hôn của cậu vừa dịu dàng quyến luyến lại vừa mang theo vài

phần mạnh mẽ, hôn tới nỗi khiến cho đầu óc Lục Tịnh An phải choáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.