ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 480

Lục Tịnh An còn đang tự hỏi không biết cậu sẽ nói gì, nhưng bây

giờ khi đã nghe thấy, cô không khỏi sững sờ mất vài giây mới phản
ứng kịp.

Gương mặt cô đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi hét, "PHỈ, MINH, S

M!"

Chỉ là lúc muốn đánh người thì mới phát hiện cái tên kia đã chạy

vọt vào trong phòng tắm, đóng luôn cả cửa lại.

Sợ khiến Lục Tuyết Cầm chú ý, Lục Tịnh An không tiếp tục đập

cửa, cũng không dám lớn tiếng mắng cậu, cứ thế nghẹn nín, đi vài
vòng quanh phòng vẫn chưa tiêu tan hết.

Cô đặt mông ngồi xuống mép giường, ngồi khoanh chân, nổi giận

đùng đùng trừng mắt nhìn cửa nhà tắm vài lần, thấp giọng mắng, "Có
bản lĩnh thì cả đời cậu đừng có ra khỏi đó xem!"

Ngồi được một lát, người thiếu nữ nào đó mới chậm rãi cúi đầu

nhìn xuống bộ đồ ngủ rộng thùng thình của mình, cô cắn môi đỏ mặt
kéo cổ áo ra nhòm vào bên trong.

Hai cái bánh bao nhỏ được che lại bên dưới lớp áo ngủ, tuy không

lớn nhưng hình dáng lại rất đẹp.

Lục Tịnh An cắn chặt môi, ngẩng đầu nắm chặt cổ áo.
Hình như có....hơi nhỏ thật....
Từ trước tới giờ cô đâu có quan tâm mới vấn đề này, nhưng nghĩ tới

cơ thể đồi núi của mẹ, rồi nhìn lại mình, trong lòng cô cảm thấy một
loại tư vị khó mà tả nổi.

Khi Phỉ Minh Sâm bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Lục Tịnh An

đang ôm ngực với vẻ mặt phức tạp, cậu đi qua vỗ lên đỉnh đầu cô.

"Nghĩ gì đấy?"
Cậu còn mặt mũi mà hỏi à! Lục Tịnh An lườm cậu một cái, tức giận

ngoảnh mặt đi.

"Đang phiền não vì vấn đề lớn nhỏ phải không?" Phỉ Minh Sâm xoa

mái tóc mềm mại của cô, "Không cần lo lắng đâu, dù thế nào thì mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.