ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 86

"Không cần." Cô bĩu môi, "Để chị tự liên hệ với bọn họ, cúp máy

đây."

Nói xong, cô dập máy luôn.
Cô đứng trước cửa bệnh viện, thoáng do dự rồi vẫn gọi cho bác

Lâm tài xế.

"A lô, bác Lâm ạ, là cháu đây. Không, cháu không ở võ quán..."
Lục Tịnh An kể qua loa tình hình, nhờ ông đi thông báo cho cha mẹ

Phỉ Minh Sâm, tiện thể đưa bọn họ tới bệnh viện.

"Đừng để mẹ cháu biết nhé, bác cứ nói tối nay cháu ở lại võ quán về

trễ chút."

Lục Tịnh An vừa nói vừa cúi đầu nhìn cục đá dưới đất, nhấc chân

thô lỗ đá nó bay thẳng vào vườn hoa bên cạnh.

"Vâng, khi nào mọi người tới thì gọi cho cháu, vậy nhé."
Cô cúp máy, rồi xoay người đi vào đại sảnh.
Mới đi được một lát mà trước cửa đăng ký đã xếp thêm vài người.
Lục Tịnh An bĩu môi, liếc mắt nhìn có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng

cuối cùng cô vẫn đứng nối sau hàng người, ngoan ngoãn chờ tới lượt.

Tới lúc bà Phỉ được bác Lâm chở tới bệnh viện thì đã là tám giờ tối,

vừa nghe con trai xảy ra chuyện, bà vội vã chạy tới.

Chồng bà đang đi công tác, con gái lớn thì học đại học ở nơi khác,

may mà hai đứa nhỏ đã hiểu chuyện, có thể tự chăm sóc cho bản thân,
nếu không thật sự bà chẳng biết phải làm thế nào nữa.

Trên đường đi bà cứ lo lắng mãi vì sợ con trai gặp nguy hiểm, đã

thế người tới đón bà lại còn úp úp mở mở không nói rõ ràng, nếu
không phải bà biết ông ta là tài xế của nhà họ Lục ở cạnh nhà, thì chắc
bà đã nghi ngờ mình gặp phải một tên lừa đảo.

Tới bệnh viện, bà dễ dàng gặp được Lục Tịnh An.
Bà cứ tưởng Lục Tuyết Cầm cũng ở đây, không ngờ chỉ gặp được

cô con gái, tuy bà thấy lạ nhưng bà vẫn lo lắng cho con trai mình hơn,
trước hết để cô bé này dẫn bà tới phòng bệnh đã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.