ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 99

Cô nở nụ cười giễu cợt, có gì khiến người ta tổn thương hơn không

được tin tưởng cơ chứ? Huống hồ, đó lại là người mà từ trước tới giờ
cô vẫn muốn bảo vệ nhất...

Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp phủ lên đỉnh đầu cô.
"Đừng nghĩ nhiều." Cậu dịu dàng nói bên tai cô.
Lục Tịnh An ngẩn ra, chậm rãi ngước nhìn.
Người trước mắt nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt tựa như có hàng

ngàn chấm nhỏ đang lấp lánh, có lẽ bởi ánh trăng lúc này quá đẹp cho
nên trong cậu càng ôn hòa như ngọc.

Phỉ Minh Sâm vỗ vỗ đầu cô, rồi nói, "Người hay để tâm vào mấy

chuyện vụn vặt thường rất ngốc."

Sắc mặt Lục Tịnh An thoắt cái đen như cái đáy nồi.
Cô cắn răng, định đẩy tay cậu ra, nhưng lần này Phỉ Minh Sâm đã

đề phòng từ trước.

Cậu nhanh chóng thu tay lại, rồi xòe tay còn lại ra. Không biết viên

kẹo trái cây màu cam đã xuất hiện trong tay cậu tự lúc nào.

"Đây, mời cậu ăn kẹo." Cậu khẽ cười.
Lục Tịnh An nhìn nụ cười gần trong gang tấc của Phỉ Minh Sâm,

rồi lại liếc nhìn viên kẹo, không nói nên lời.

"Cậu..."
"Cầm đi."
Cô định từ chối thì Phỉ Minh Sâm đã kéo tay cô qua, mạnh mẽ nhét

viên kẹo vào trong tay cô.

"Ăn kẹo xong thì ngoan ngoãn về nhà đi nhé, tôi cũng về phòng

đây."

Nói xong, cậu cầm ấm nước, vẫy tay chào cô sau đó nhẹ nhàng biến

mất sau khúc rẽ.

Lục Tịnh An nhìn theo bóng lưng của cậu, rồi lại nhìn viên kẹo

trong tay.

Trời, xem cô là con nít à mà dỗ kiểu vậy....

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.