“Ngươi là thân phận gì, Tiểu Thất là thân phận gì, tiểu hài tử đánh
nhau, ngươi làm trưởng bối, chộn rộn cái gì. Còn ghét bỏ không đủ loạn
sao? Ngươi lúc ấy ở hiện trường? Nhìn thấy hết thảy?” Giọng nói Trịnh lão
phu nhân không nặng, nhưng trong lời nói lại có nồng đậm bất mãn.
Vương thị lập tức quỳ xuống: “Là con dâu luống cuống.”
“Ngươi là dâu cả phòng lớn, nhưng lại không có một chút khoan thai
rộng lượng, ngươi như vậy, làm sao lão thân yên tâm đem việc bếp núc
trong phủ giao cho ngươi?” Trịnh lão phu nhân mượn cơ hội gõ con dâu.
“Là con dâu sai rồi, kính xin mẫu thân chỉ điểm con dâu nhiều hơn.”
Trịnh lão phu nhân thấy thị kinh hoàng sợ hãi, vẻ mặt hòa hoãn một
chút, lại nhìn về phía hai vị cô nương.
Tĩnh Xu khóc một phen nước mắt nước mũi, hai má vô cùng bẩn thỉu,
đầu tóc quần áo cũng hơi có vẻ mất trật tự; mà Tĩnh Hảo là một bộ dáng
quật cường, mặc dù quần áo cũng mất trật tự, nhưng là so với Tĩnh Xu, tốt
hơn nhiều.
Bà híp mắt tinh tế quan sát, càng cảm thấy bộ dáng Tĩnh Hảo quật
cường khiến cho bà không vừa ý, bà mặt lạnh nói: “Lúc ấy đến tột cùng vì
sao đánh nhau, không người biết được. Hai người các ngươi cũng không
phải lần đầu tiên đánh nhau, lão thân cũng không muốn phân xử cho hai
ngươi. Chỉ là, Tiểu Thất ngươi động thủ trước, chính là không đúng, mặc
kệ tỷ tỷ của ngươi nói gì đó, bản thân ngươi có thể tới báo cho ta, ta sẽ làm
chủ, ngươi tự động thủ, là ngươi không đúng. Hơn nữa ngươi xem thương
của tỷ tỷ ngươi. Cô nương gia đang yên đang lành, một khi trên đùi lưu lại
vết sẹo, tương lai ngươi có thể gánh vác sao?”
Vừa nói như vậy, Tĩnh Xu khóc lợi hại hơn.