ANGIÊLIC VÀ TÌNH YÊU - Trang 102

khăn.
-Sao lại để nó vào hả? – Rescator hỏi bằng tiếng A rập.
-Con bé đi tìm mẹ nó ạ.
Ôrônin vội vàng đi về phía Angiêlic.
-Mẹ,. mẹ ở đâu đấy? Mẹ, đi về chứ!
Angiêlic thấy con bé xấu xí. Nàng nhìn vẻ ngây độn, khuôn mặt tròn trĩnh
đang ngước về phía mình đôi mắt đen, xếch sáng quắc. Vẻ mặt xa lạ của
đứa con gái trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đập mạnh vào nàng, với
những tình cảm mà nàng đã từng gặp ngày xưa: nỗi kinh hãi khi biết mình
có mang trái với ý muốn, từ chối việc sinh đẻ, không chịu để dòng máu tinh
sạch của mình hòa trộn với dòng máu nhơ nhớp trong đứa con gái ấy, phẫn
nộ vì con bé sinh ra, ngượng đến chín cả người.
-Mẹ, mẹ đi cả đêm. Mẹ!
Con bé lặp đi lặp lại một cách dai dẳng cái tên mà nó ít khi dùng tới. Bản
năng giành lại và bảo vệ khá là dữ tợn trong trái tim trẻ nhỏ khiến nó đọc
lên cái tiếng khủng khiếp ấy, phương cách duy nhất để nó đưa mẹ trở về ,
kéo bà ra khỏi cái ông đen thui đã gọi bà đi và nhốt bà trong cái lâu đài đầy
châu báu của ông ta.
-Mẹ, mẹ!
Ôrônin kia. Con bé là dấu hiệu của tất cả những gì không thể tha thứ được,
là con dấu niêm phong dán lên cánh cửa đóng chặt của một thiên đường đã
mất, giống như ngày xưa, dấu niêm phong của Đức vua trên cánh cửa của
lâu đài Học vui, có nghĩa là mãi mãi chấm dứt một thế giới, một thời đại,
một hạnh phúc.
Nhiều hình ảnh lẫn lộn trước mắt Angiêlic.
Nàng nắm lấy bàn tay Ônôrin.
Giôphrây đờ Perắc nhìn con bé. Ông đoán tuổi của nó: lên ba hay lên
bốn?...Không phải con gái của Thống chế đuy Plexi. Vậy thì, con ai? Căn
cứ vào nụ cười nửa miệng đầy vẻ châm chọc và khinh miệt của ông nàng
thử đoán ý nghĩ của ông. Một người tình chốc lát “ một người tình tóc
hung”. Thiên hạ hẳn đã nói với ông về người đẹp, nữ hầu tước đuy Plexi,
người tình của Đức vua, vợ quá của bá tước đờ Perắc. Chỉ còn điều đó là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.