“May sao không ai thấy - nàng nghĩ - mọi người đều ở chỗ khác”.
Trừ Abighen cũng quỳ ở phía sau, đang rì rầm cầu nguyện, có thể cô ta
thấy.
Gabrien Bécnơ liếc nhìn về phía Angiêlic. Liền sau đó, ông ta rên khẽ và
lại nhắm mắt.
-Ông ấy vừa cử động đấy – Abighen thầm thì.
-Ông ấy còn mở mắt nữa.
-Vâng, em có thấy.
Đôi môi của nhà thương gia cử động một cách khó nhọc:
-Bà Angiêlic…chúng ta đang ở đâu?
-Ở ngoài biển… Ông bị thương…
Khi ông ta nhắm mắt, nàng không còn bị vẻ mặt của ông ta ám ảnh nữa.
Nàng chỉ còn nghĩ tới trách nhiệm của mình đối với ông ta, cũng như hồi
còn ở La Rôsen, khi tối tối ông ta ngồi trước cửa sổ, chờ nàng mang đến
một tách trà, hay rượu vang hâm nóng cùng với một lời nhắc nhở rằng sức
khoẻ ông ta sẽ giảm sút vì ít ngủ.
Nàng vuốt ve vầng trán rộng. Hồi ở La Rôsen nàng vẫn ao ước được làm
thế mỗi khi nàng thấy ông ta lo lắng, hoặc bị nỗi dằn vặt đè nặng nhưng cố
che lấp đi dưới cái vẻ bình thản. Cử chỉ của tình mẫu tử, của tình thân. Giờ
đây nàng đã có thể tự cho phép mình làm như thế.
-Tôi ở đây mà, bạn thân mến…Nằm yên nhé.
Cảm thấy một món tóc nhầy dính, nàng rút bàn tay ra và thấy bê bết máu.
Ôi! Thế là ông ta bị thương cả ở đầu. Té ra vì thế mà cơn ngất mới kéo dài.
Bây giờ ông ta phải được chăm sóc tốt hơn, phải được sưởi ấm, được băng
bó và chắc chắn sẽ qua khỏi. Nàng đã thấy nhiều người bị thương, nhờ đó
nàng có thể chẩn đoán được trường hợp của ông ta.
Nàng ngồi thẳng dậy và bỗng nhận thấy một sự im lặng lạ lùng ngự trị khắp
trong khoang. Tiếng bàn tán quanh chậu xúp đã ngừng, cả bọn trẻ cũng
ngồi im thin thít. Nàng ngước nhìn lên, và cùng lúc với cú giật thót tim,
nàng thấy Rescator đang đứng dưới chân người bị thương. Ông đứng đó
bao lâu rồi? Ở khắp mọi nơi Rescator xuất hiện, ông đều bắt đầu bằng cách
tạo ra sự im lặng. Im lặng thù nghịch hoặc chỉ đơn giản là sự nghi ngờ gây