ANGIÊLIC VÀ TÌNH YÊU - Trang 235

- Người ta không buồn chán bao giờ từ khi còn là một cô bé. Cuộc đời tươi
đẹp lắm chứ. Con xem, con chim đã đem cho con quà đấy thôi.
Ônôrin vừa cười khanh khách vừa ngả đầu vào vai mẹ. Bé rất thích thú phát
hiện ra là mẹ quá dễ tin như vậy.
Tối hôm đó, hai mẹ con thấy đã gần nhau hơn.
- Con tàu này dễ thương quá – Ônôrin nói! – Tàu không lắc lư nữa.
- Đúng đấy.
Angielic cố kìm một cái thở dài và đưa mắt nhìn mặt biển loang loáng một
cách khác thường.
Chiều tối xuống dần trong một thứ ánh sáng màu da cam mờ đục, vừa êm
dịu vừa nặng nề và lạnh lẽo tựa một lời đe dọa.
Một tiếng nói vang xuống từ trên đỉnh cột buồm. Đó là tiếng nói của anh
chàng thủy thủ người Xixin:
- Ôi lũ trẻ đâu? Có những con cá nhà táng!
Đám trẻ con đang mải nghịch ném phi tiêu trên boong vội vàng chạy xô
đến – Đúng vậy, cả một đàn cá nhà táng mà lúc nãy Angielic tưởng là
những hòn đảo – những thân mình khổng lồ đen bóng nổi lên trên mặt nước
rồi lại lặn xuống và lướt sóng tiến lên.
Angielic say mê ngắm đàn cá vùng vẫy và nghe tiếng đám trẻ con hoan hô
ầm ĩ.
Thế nào, các cháu có bằng lòng đi tàu Gunxbôrô này chứ?
- Ôi! Có ạ, - lũ trẻ đồng thanh trả lời.
Từ đầu chuyến đi biển Angielic đã cảm thấy ngạc nhiên trước lòng dũng
cảm của đám trẻ con. Bọn chúng không cáu kỉnh, không lè nhè như người
ta tưởng ban đầu. Ngược lại, chính đám bố mẹ chúng lại rền rĩ, phàn nàn về
sự vui nhộn của con cái họ. Dễ hiểu thôi, bọn trẻ biết là chúng đã thoát khỏi
cảnh khổ sở cùng cực rồi. Hơn nữa, chưa bao giờ chúng được tự do như ở
trên sàn gỗ con tàu này.
Những đứa trẻ lớn nhất, tuy nhiên, cũng để lộ đôi chút dè dặt. Cô bé
Xêvêrin hỏi:
- Thưa bà Angielic, có đúng ông Rescartor muốn gây chuyện chẳng lành
cho chúng ta không ạ? – Cô không tin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.