ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 1 - Trang 134

Trình Ca chuẩn bị cúi xuống dụi điếu thuốc xuống đất nhưng

Bành Dã đã bước tới cầm lấy điếu thuốc trên tay cô. Giọng anh
dường như không có gì khác thường, lại dường như hơi khó chịu:
“Đừng cúi xuống”.

Trình Ca không cúi xuống, nhìn anh dụi điếu thuốc xuống sàn

nhà. Ánh lửa lóe lên rồi tắt phụt.

Bành Dã vẫn đang cúi xuống, ngước mắt lên nhìn thấy cặp

chân trần của cô và vạt áo sơ mi màu xanh nhạt.

Anh nói: “Lên thay quần áo”. Trình Ca hỏi: “Vì sao?”

Trong nhà rất ấm, hoàn toàn không lạnh. Cô nhẹ nhàng đổi thế

ngồi, hai chân trắng muốt bắt chéo, khẽ cọ vào nhau ngay trước
mắt Bành Dã.

Bành Dã yên lặng đứng thẳng lên. Anh nhìn cô một cái, biết cô lại

đang gây sự.

Vẫn giống như trước, anh cũng không giải thích gì cả, chỉ nói

thẳng: “Chân cô khó coi quá”.

Trình Ca: “…”.

Người đàn ông này chỉ thô lỗ cục cằn với một mình cô hay sao?

Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ?

Trình Ca thay quần áo đi ra cửa, Ni Mã đứng cách đó không xa.

Trình Ca hỏi: “Sao em lại lên đây?”

Ni Mã gãi đầu, trả lời: “Thất Ca bảo em lên gọi chị xuống ăn

cơm”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.