ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 1 - Trang 186

Trình Ca nhỏ giọng hỏi: “Anh run cái gì?”

Bành Dã ngẩng đầu lên. Cô nâng cằm, buông mắt nhìn anh.

Bành Dã bình tĩnh nói: “Tôi không run”.

Trình Ca cũng nói bình tĩnh: “Anh có run”. Bành Dã: “…”.

Trình Ca nói: “Anh có run, tôi cảm thấy vậy”.

Bành Dã nói: “Cổ cô đang tê dại, làm sao lại có cảm giác?” Trình

Ca nói: “Tôi nói tôi cảm thấy được”.

Bành Dã: “…”.

Vài giây sau, Bành Dã nói: “Tôi sợ làm cô đau”.

Nụ cười đầy ẩn ý chậm rãi nở ra trên mặt Trình Ca: “Kỹ thuật

không tốt phụ nữ mới đau”.

Bành Dã: “…”.

Anh nhìn cô cảnh cáo.

Nhưng loại cảnh cáo này không có tác dụng với Trình Ca.

Nụ cười của cô ngày càng rõ hơn.

Dần dần anh ngửi thấy mùi thơm trên người Trình Ca. Ra

ngoài thời gian dài, trên người cô có mùi băng tuyết,

còn mùi nước hoa bị gió thổi tan. Sau khi chạy về tự nhiên mùi cơ

thể sẽ đậm lên, như là… mùi sữa thơm ngậy…

Mùi cơ thể phụ nữ dường như mang theo mùi hormone.

Bành Dã đột nhiên ý thức được khoảng cách này đã khá nguy

hiểm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.