Bành Dã ôm lấy vai cô, cầm cốc nước cho cô uống. Cô uống
hơi chậm, giọt nước trong vắt chảy xuống theo khóe miệng cô, rơi
xuống ngực cô.
Anh lau khô nước trên người cô, đặt cô nằm xuống giường, lại
vuốt tóc ướt dính trên Thái Dương cô.
Cô ngủ một lát, chập chờn mở mắt ra rồi không ngủ được nữa.
Bành Dã không ngủ, anh đang nhìn cô.
Ánh trăng mênh mang len qua giữa hai người, mắt anh sâu thẳm
mà yên tĩnh.
Trình Ca nói: “Cho tôi điếu thuốc”.
Cô mở miệng nói mới phát hiện giọng mình khàn khàn.
Bành Dã lấy thuốc châm cho cô, cũng tự châm cho mình một
điếu. Hai người đều không lên tiếng, yên lặng hút thuốc, gần
như hút xong cùng một lúc.
Trình Ca nhả ra một hơi cuối cùng, quay đầu sang nhìn anh vài
giây, sau đó nói lạnh nhạt: “Anh nên về phòng của mình rồi”.
Lúc cô nói lời này, những mảng đỏ ửng trên da sau khi hoan ái còn
chưa hoàn toàn biến mất.