Khoảng cách ngắn dần, Trình Ca cười lạnh một tiếng, nói:
“Cũng vừa khéo luôn”.
Chính là gã hippie và cô nàng mắt gấu trúc.
Bành Dã thuận miệng hỏi: “Sao thế?”
Trình Ca đáp: “Cái bình xăng thủng và rỗng tuếch của xe tôi là
tác phẩm của hai đứa chúng nó đấy”.
Bành Dã không bình luận gì.
Anh nói với Thạch Đầu: “Dừng lại xem một chút”.
Trình Ca quay sang lạnh lùng nhìn anh: “Anh làm gì thế?” Bành
Dã vẫn nhắc lại câu trước: “Dừng lại xem một chút”. “Tôi nói rồi.
Bọn nó lấy trộm xăng của tôi”.
“Tôi nghe thấy rồi”.
Trình Ca tức giận bật cười: “Lấy ơn báo oán, anh là nhà đạo đức
mô phạm hả?”
Bành Dã nhìn lại cô một cái, ánh mắt rất nhạt nhẽo: “Tôi là chủ
xe”.
Thậm chí anh còn không thèm lý luận với cô: “Ngồi lên cái xe này
là phải làm theo ý tôi. Hiểu chưa?”
Trình Ca yên lặng nhìn anh một chốc, lại nghe lời không phản
đối nữa.
Xe còn chưa dừng hẳn, gã hippie và ả mắt gấu trúc đã lao tới, chỉ
thiếu nước ôm đùi cứu tinh: “Đại ca, xe của bọn em bị hỏng, đại ca
sửa giúp bọn em một tay”.