ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 2 - Trang 258

Bành Dã cất tập ảnh đi, ra khỏi ngoài phòng tối, giọng nói bình

tĩnh: “Trình Ca”.

“Sao?” Cô quay lại nhìn anh, bút vẽ đang chấm màu vàng sáng,

sau đó lại tiếp tục vẽ.

“Anh có chuyện cần nói với em”.

Trình Ca lại quay lại nhìn anh một lát, thấy anh rất nghiêm túc.

“Nói đi”. Cô đặt bút vẽ xuống.

Ánh mắt kiên định, Bành Dã đi đến chỗ cô. Chuông cửa

vang lên, bước chân Bành Dã khựng lại. Anh quay về phòng ngủ

mặc áo phông vào, Trình Ca cũng khoác một chiếc áo ngủ đi ra mở
cửa. Người đến là bà Trình, Trình Ca hơi bất ngờ, vài giây mới nói
được: “Mẹ”.

“Có người trong lòng rồi à?” Bà Trình vừa đi vào vừa hỏi.

Trình Ca không đáp. Hai mẹ con hiếm khi tâm sự, nhưng khứu

giác của mẹ cô quả thực đáng sợ.

Đang nói thì Bành Dã từ phòng ngủ của Trình Ca đi ra. Bà Trình

vừa nhìn thấy, sắc mặt đã thay đổi. Vẻ mặt Bành Dã cũng không
bình thường.

Trình Ca đóng cửa lại, nói: “Mẹ, đây là…”. “Anh Bành”. Bà Trình

nói.

Cuối cùng Bành Dã gật đầu.

Bà Trình nói: “Tôi có mấy câu muốn nói riêng với anh”. Bành

Dã: “Được”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.