ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 2 - Trang 311

“Anh ấy sống nhưng còn phải có ý nghĩa”. Giọng nói của Trình

Ca không lớn: “Vứt bỏ trách nhiệm và sứ mệnh, anh ấy đã không
phải là Bành Dã”.

A Hòe cũng tỉnh táo lại: “Cũng phải. Mạng của Nhị Ca còn ở đó”.

Trình Ca ngước mắt lên: “Nhị Ca?”

“Khi đó Dã Ca mới hai mươi mấy tuổi, Chồn Đen bắn anh ấy,

Nhị Ca chắn đạn giúp…”.

Trình Ca như đang suy tư, chợt cười nhạt: “Vẫn luôn là người có

tình có nghĩa”.

Lời còn chưa dứt, bỗng nghe tiếng gọi bên ngoài: “Trình Ca!”

Trình Ca sửng sốt, cùng A Hòe bốn mắt nhìn nhau, lại có một

chút ngỡ ngàng.

Tiếng gọi đó từ xa truyền tới, xuyên suốt đường phố tối tăm

không người, thế như chẻ tre, hoảng hốt lo lắng.

Lại một tiếng nữa: “Trình Ca!”

Trình Ca bừng tỉnh, ánh mắt sáng lên, bước ra kéo cửa cuốn lên,

ngoan ngoãn như một em bé: “Dạ!”

Đường phố đang ngủ say bị đánh thức, những ô cửa sổ tối tăm

lần lượt sáng đèn.

Nhìn thấy Bành Dã từ xa chạy tới, Trình Ca gọi to: “Em ở đây”.

Cô quay lại nhìn A Hòe, khuôn mặt sáng lên như những ô cửa sổ

phía sau cô, mắt sáng như sao, nói: “Tôi đi đây”.

A Hòe mỉm cười gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.