ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 2 - Trang 324

ta tham quan cũng nhiều, chỉ có điều ít người ở lại đây, cũng ít
người quay lại lần thứ hai…”.

Nói đến đây, Đức Cát nhìn về phía Trình Ca, mặt đỏ rực vì rượu,

cười nói: “Cô đã đi, lại quay về. Cảm ơn, cảm ơn”.

Trình Ca không nhiều lời, kính Đức Cát một bát rượu. Uống

xong, Tiết Phi lại mời cô một bát, cảm ơn cô đã làm cho nhiều
người bắt đầu chú ý đến miền Tây hơn. Sau đó nhiều người
khác cũng đến mời cô, Bành Dã không cản, Trình Ca cũng không từ
chối.

Đức Cát trải lòng một cách hiếm thấy, nói với mọi người về cô

gái mình yêu mến khi còn trẻ:

“… Tên là Trác Mã, đôi mắt to tròn, long lanh nước, tôi vừa nhìn

thấy mắt cô ấy đã động lòng… Các thanh niên trong thôn đều
thích cô ấy, cô ấy lại thích tôi… Thời trẻ tôi cũng cao lớn đẹp trai…
Lúc đó xa nhau, đường sá không tốt, mấy trăm cây số mà phải đi
mất mấy ngày, cũng không có điện thoại. Tôi ngày ngày chạy theo
linh dương, nào có thời gian chăm sóc cô ấy. Tôi nói với Trác Mã,
bảo cô ấy chờ tôi một thời gian, đến lúc không còn người săn trộm,
tôi sẽ không làm việc này nữa, sẽ về làm ruộng, chăn nuôi, sống
cùng với cô ấy. Sau đó cô ấy trèo đèo lội suối, đi ba ngày đến chỗ
hạ trại bên hồ tìm tôi, nói ‘Đức Cát, em phải lấy người khác, em
không đợi anh được nữa’. Tôi nói: ‘ Ừ’. Tôi có lỗi với cô ấy…”.

Ni Mã nhớ tới Mạch Đóa, che mắt khóc nức nở.

Thập Lục cũng rớm nước mắt, vỗ vai Ni Mã than thở: “Bảo cậu

đừng uống rượu rồi mà. Uống rượu dễ khóc”.

Trình Ca không nói năng gì, nằm bò trên bàn không có động

tĩnh. Cô đã uống mấy bát rượu trắng, say rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.