ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 2 - Trang 328

Trên cao nguyên, mãi mãi không ngừng, chỉ có gió.

Đức Cát nói với Tiết Phi, Nhân Ương là người bảo vệ thời kỳ

những năm bảy, tám mươi, là bậc cha chú của mình.

Trình Ca hỏi: “Chú Nhân Ương chết thế nào?”

“Bị bom xăng ném trúng, bỏng rất nặng. Khi đó đường sá không

dễ đi, xe cũng không tốt, chạy quên ngày quên đêm vẫn phải mất
hai ngày mới đến bệnh viện”.

Gió lạnh thổi làm má Trình Ca đau rát. Cô trùm mũ áo khoác lên

đầu, theo mọi người đi qua giữa những tấm bia mộ quay về.

Gió thổi bím tóc dài của Đức Cát: “Vài ngày trước có mấy cậu

nhóc đi du lịch qua trạm chúng ta, thanh niên cấp tiến, tán gẫu với
chúng tôi, nói bây giờ người người mất gốc, quốc gia không có sức
ngưng tụ, nếu xảy ra chiến tranh, người Trung Quốc sẽ không còn
nhiệt huyết, hy sinh vì đất nước giống như vài chục năm trước. Tôi
nói toàn là nói bậy hết”.

Giọng nói của Đức Cát không có một chút kích động nào, vẫn rất

tự nhiên chân chất: “Không nói trạm bảo vệ nho nhỏ này của chúng
ta, cũng không nói xa đến quân nhân đóng quân ở biên giới, chỉ
cần nói những người công an nhân dân, cảnh sát hình sự, lính cứu
hỏa, cảnh sát phòng chống ma túy, người nào không phải ngày ngày
vào sống ra chết, hiến dâng cho tổ quốc ở cương vị của mình?
Thời kỳ hòa bình còn như thế, nói gì đến lúc chiến tranh? Tôi nói
với mấy cậu nhóc, huống hồ những người đó làm việc không chỉ là
vì quốc gia mà còn là vì các cậu, vì chúng ta. Trong cuộc sống đâu
đâu cũng có người như vậy. Chỉ có điều họ quá tầm thường, quá
không nổi bật, không để cho mọi người nhìn thấy”.

Những người trẻ tuổi đều đỏ mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.