ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 2 - Trang 380

Sống là cách để trả nợ anh, là cách để tới gần anh.

Giọt nước mắt đầu tiên hòa vào nước biển.

Nước tràn vào miệng cô, cô vùng vẫy ngoi lên, bơi đến nơi có ánh

sáng. Đáy thuyền đập vào vai cô, nước lạnh thấu xương.

Cô vùng vẫy trồi lên mặt nước, dùng hết sức toàn thân kêu lên:

“Help!”

“Help!”

Khi đó, cô trở thành người phòng thủ giống như anh. Khi đó, linh

hồn cô được chính cô cứu vớt.

Lại một ngày, trời trong nắng ấm.

Trên biển chỉ có gió nhẹ mơ hồ, nước biển xanh biếc, trong

suốt long lanh như đá quý. Các thuyền viên đang sửa lại thuyền.
Sau một trận cảm cúm, Trình Ca đã bình phục.

Chiếc thuyền nhỏ đưa thư từ xa xa đi tới, dừng lại bên thuyền

của họ. Người đưa thư đi lên chào Trình Ca: “Báo của cô, còn có cả
thư”.

“Cảm ơn”. Trình Ca nhận lấy.

Trên tay người đưa thư có quá nhiều đồ, không giữ chắc, ào

một tiếng rơi hết xuống sàn thuyền. Trình Ca nhặt giúp, có một
bức thư bên trên viết chữ “Ye”, phía sau là danh hiệu nhà hàng hải.

Bức thư bị che khuất hơn nửa, cô nhìn chữ “Ye” đó, dừng lại một

lát, sau đó xếp tập thư trả lại cho người đưa thư.

Người đưa thư đã đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.