ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 2 - Trang 399

“Vâng”. Bành Dã đáp, yên lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Nếu

ngày mai lúc đi mà con không tỉnh, mẹ chuyển lời bảo Trình Ca về
Thượng Hải giúp con”.

Bà Bành nhìn con trai mình.

Ngày hôm nay, Bành Dã nhiều lần dặn Trình Ca trở về với cuộc

sống và công việc của mình, nhưng Trình Ca vẫn coi như không nghe
thấy. Cô phần nào hiểu rằng anh không muốn cô phải thừa nhận
sự đau khổ khi thấy anh rơi vào tình trạng nguy kịch, càng không
muốn cô phải chịu đựng việc nhìn thấy lần cuối cùng.

“Nhưng…”.

“Bảo cô ấy về Thượng Hải. Đợi con khỏe lại, con sẽ đi tìm cô

ấy”.

Bà Bành im lặng. Mười hai năm trước, cô bé đáng thương đó mất

đi người cha thân yêu nhất. Hôm nay… Bành Dã không thể nhìn cô
đánh mất chính anh.

Bà gật đầu: “Mẹ nghe lời con”.

Bành Dã không nói nữa, dường như đang ngủ nhưng hai mắt

không nhắm lại, cố chấp nhìn lên trên trời.

Bà Bành cúi người xoa trán con trai: “Sau khi về Bắc Kinh, mẹ

sẽ luôn để ý đến Trình Ca, chia sẻ mọi chuyện của nó với con. Con cứ
chăm sóc bản thân cho tốt, bao giờ khỏe sẽ đi tìm nó. Mà con bé
Trình Ca này đúng là rất đặc biệt”.

Con ngươi Bành Dã đảo qua, đen láy, sáng ngời.

“Không giống những đứa con gái bên cạnh con trước kia. Bọn nó

đều ngoan ngoãn nghe lời, tốt tính, hiền lành. Không phải mẹ nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.