ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 2 - Trang 89

Bành Dã không thèm nhìn Trình Ca, nói: “Hai cậu đưa là đủ rồi”.

Trình Ca nhìn Bành Dã chằm chằm. Bành Dã quay lại lướt qua

ánh mắt cô, không hề dừng lại, xoay người bước đi.

Sáng sớm, gió trên đồng hoang thổi rất mạnh. “Bành Dã”. Trình

Ca gọi anh.

Anh quay lại hỏi: “Có việc gì thế?” Trình Ca nhất thời không nói

được gì.

Bành Dã yên lặng một lát, cuối cùng nói một câu: “Sau này cô

phải sống thật tốt”.

Trình Ca hỏi: “Tốt thế nào?”

Bành Dã nói: “Nghe lời bác sĩ, đừng làm tổn thương chính mình”.

Trình Ca không lên tiếng.

Bành Dã xoay người định đi nhưng lại không đi được. Anh nhắm

mắt một lát, lại nhìn Trình Ca, nói: “Trình Ca, cô đáng sống thật
tốt”.

Trình Ca hỏi: “Anh không hận tôi à?” Bành Dã không đáp, chỉ

nhìn cô.

Trình Ca cũng nhìn anh, hỏi: “Tôi có thể quay lại tìm anh không?”

Bành Dã yên lặng, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm một hồi

lâu, hỏi: “Với lý do gì?”

Trình Ca há miệng ra, cuối cùng lại ngậm vào. Ánh mắt Bành

Dã dần dần ảm đạm: “Không thể”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.