ANH CHÀNG HOBBIT - Trang 145

là quả hạch, bột mì, những vại hoa quả khô được gắn xi, nào là những hũ
đất nung màu đỏ đựng mật ong và bánh được nướng hai lần để giữ được lâu
mà chỉ ăn một chút họ cũng có thể đi được một quãng đường dài. Cách làm
loại bánh này là một trong những bí quyết của ông; trong bánh có mật ong,
cũng như trong hầu hết các món ăn của ông, khiến chúng ăn rất ngon miệng
tuy có gây khát nước. Ông bảo họ sẽ không cần phải mang theo nước khi
còn ở bên này khu rừng bởi có nhiều sông suối dọc đường đi. “Nhưng con
đường qua Rừng U Ám thì tối tăm, nguy hiểm và khó đi đấy,” ông nói.
“Không dễ gì kiếm được nước, thức ăn cũng vậy. Thời gian này chưa phải
mùa quả hạch (dù rằng thật ra trước khi các vị tới phía bên kia khu rừng thì
mùa ấy đã đến rồi lại đi từ lâu), mà quả hạch thì hầu như là thứ quả duy
nhất mọc ở đó có thể ăn được. Trong khu rừng ấy cỏ cây muông thú hoang
dại đều bí hiểm, kỳ lạ và độc ác. Ta sẽ cấp cho các vị bầu da thú để mang
nước, và ta sẽ cho các vị vài bộ cung tên. Nhưng ta không chắc các vị có
thể kiếm được bất kỳ cái gì đủ lành trong Rừng U Ám để mà ăn hoặc uống.
Ta biết ở đó có một dòng suối nước đen chảy xiết qua lối mòn. Các vị
không nên uống và cũng không nên tắm suối; bởi ta nghe nói dòng suối ấy
chở bùa mê, rất có thể nó sẽ làm các vị buồn ngủ và quên lãng. Và trong
bóng tối lờ mờ ở nơi đó ta không cho rằng các vị sẽ bắn được bất kỳ thứ gì,
dù lành hay độc, mà không phải đi ra khỏi đường mòn. Các vị KHÔNG
ĐƯỢC ĐI CHỆCH ĐƯỜNG MÒN vì bất kỳ lý do nào.

“Ta chỉ có thể khuyên các vị ngần ấy điều. Qua bìa rừng rồi thì ta không thể
giúp các vị nhiều đâu. Các vị phải dựa vào vận may và lòng can đảm của
mình cùng số lương thực mà ta gửi các vị thôi. Khi các vị đến cửa rừng, ta
phải đề nghị các vị trả lại hết ngựa cho ta. Song ta chúc tất cả các vị thành
công, và nhà của ta mở rộng cửa, nếu một khi nào đó các vị lại trở về trên
con đường này.”

Họ cảm ơn ông, dĩ nhiên, bằng những cái cúi đầu và lướt mũ trùm sát đất,
kèm rất nhiều câu “Xin phục vụ ngài, chủ nhân của những hành lang gỗ
rộng lớn!” Nhưng khi nghe lời cảnh báo đầy căng thẳng của ông, họ bỗng
nhụt bớt hăng hái và tất cả đều cảm thấy cuộc phiêu lưu này nguy hiểm hơn
họ tưởng rất nhiều, và rằng trong suốt thời gian đó, ngay cả khi họ vượt qua
hết thảy những gian nguy, thì lão rồng vẫn đang chờ họ ở cuối con đường.

Suốt buổi sáng hôm ấy họ bận rộn chuẩn bị. Không lâu sau buổi trưa, họ
cùng ăn với Beorn lần cuối, và sau bữa ăn họ nhảy lên lưng ngựa của ông,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.