ANH CHÀNG HOBBIT - Trang 146

rồi vừa luôn miệng chào tạm biệt vừa phóng nhanh qua cổng nhà ông.

Ngay khi rời khỏi bờ giậu cao ở mé Đông các khu đất được rào kín của
ông, họ rẽ sang hướng Bắc rồi sau đó lại chếch hướng Tây Bắc. Theo lời
khuyên của ông, họ không đi về phía con đường chính dẫn vào rừng ở phía
Nam vùng đất của ông nữa. Nếu họ vượt qua đèo thì con đường mòn hẳn
đã dẫn họ tới một dòng suối chảy xuống từ dãy núi, nối liền với dòng Sông
Cái cách Đồi Carrock hàng dặm về phía Nam. Tại đó có một quãng sông
hơi cạn mà nếu như có ngựa họ sẽ vượt qua được, và sau đó là một đường
nhỏ dẫn tới bìa rừng và tới đầu con đường cũ dẫn vào rừng. Song Beorn đã
cảnh báo họ rằng thời gian này lũ yêu tinh thường hay đi đường đó, trong
khi bản thân con đường rừng này, ông nghe nói, cũng mọc đầy cỏ dại ở đầu
phía Đông và dẫn tới những đầm lầy không thể vượt qua mà vốn dĩ từ lâu
đã không còn đường đi lối lại nữa. Lối ra ở phía Đông thì xưa nay vẫn nằm
xa tít về phía Nam Quả Núi Cô Đơn, nên khi đã vượt qua rừng họ sẽ vẫn
phải đi bộ một quãng đường dài đầy gian khổ về phía Bắc. Ở mạn Bắc Đồi
Carrock rìa Rừng U Ám trải dài đến gần bờ dòng Sông Cái, và cho dù tại
đó Dãy Núi cũng gần hơn, Beorn vẫn khuyên họ đi lối này; bởi tại một nơi
cách đó vài ngày đi ngựa theo hướng chính Bắc từ Đồi Carrock là lối vào
một con đường nhỏ ít người biết đến xuyên qua Rừng U Ám hầu như dẫn
thẳng về Quả Núi Cô Đơn.

“Bọn yêu tinh,” Beorn đã nói, “sẽ không dám vượt qua Sông Cái suốt một
trăm dặm về phía Bắc Đồi Carrock, mà cũng chẳng dám đến gần nhà của ta
- ngôi nhà được bảo vệ tốt về ban đêm! - nhưng ta cần phải phóng ngựa thật
nhanh; bởi nếu bọn chúng sắp mở cuộc tấn công thì chúng sẽ vượt sông
xuống phía Nam và sục sạo khắp bìa rừng để chặn đường các vị, mà lũ Sài
Lang lại chạy nhanh hơn bầy ngựa nhỏ kia. Tuy nhiên các vị cứ đi về
hướng Bắc thì an toàn hơn, dù như thế có vẻ như các vị quay trở lại gần
pháo đài của chúng hơn; bởi đó là điều mà chúng không ngờ nhất, và chúng
sẽ phải hành quân xa hơn để bắt các vị. Các vị hãy lên đường ngay bây giờ
càng nhanh càng tốt!”

Vì vậy mà lúc này họ lặng lẽ ruổi ngựa, phi nước đại mỗi khi mặt đất dưới
chân biến thành những thảm cỏ mịn màng, với dãy núi mờ mịt phía tay trái,
và xa xa là bóng dáng của dòng sông cùng cây cối bên bờ cứ mỗi lúc một
thêm gần. Khi họ khởi hành, mặt trời chỉ vừa mới ngả về Tây, và suốt từ đó
cho đến tối nắng vàng trải khắp nơi trên vùng đất họ đi. Thực khó lòng mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.