ANH CHÀNG HOBBIT - Trang 54

“Mày đoảng vị thì có!” gã Tom nói.

Và thế là cuộc tranh luận lại bắt đầu một lần nữa, và trở nên gay gắt hơn
bao giờ hết, cho tới khi cuối cùng bọn chúng quyết định thay nhau ngồi lên
những cái bao tải để nghiền nhão mấy chú lùn rồi sẽ đem luộc sau.

“Chúng ta sẽ ngồi lên đứa nào trước nhỉ?” giọng nói nọ lại cất lên.

“Tốt nhất là cứ ngồi lên đứa cuối cùng trước,” gã Bert nói, mắt gã trước đó
đã bị Thorin làm bị thương. Gã nghĩ bụng là gã Tom vừa nói.

“Đừng có tự mình nói tự mình nghe như thế!” gã Tom nói. “Còn nếu mày
muốn ngồi lên đứa cuối cùng thì mày cứ ngồi. Đó là đứa nào nhỉ?”

“Cái đứa đi bít tất màu vàng ấy,” gã Bert nói.

“Vớ vẩn, cái đứa đi bít tất màu xám chứ,” một giọng nói giống như của gã
William cất lên.

“Tao dám chắc đó là màu vàng,” gã Bert nói.

“Đúng là màu vàng,” gã William nói.

“Thế thì mày vừa nói màu xám để làm gì nhỉ?” gã Bert nói.

“Tao chẳng bao giờ bảo thế. Thằng Tom nói đấy chứ.”

“Tao có nói thế bao giờ đâu!” gã Tom nói, “Chính là mày thì có.”

“Hai chọi một rồi, thôi mày câm miệng đi!” gã Bert nói.

“Mày đang nói với ai thế?” gã William nói.

“Thôi đừng cãi nhau nữa!” cả hai gã Tom và Bert cùng nói. “Đêm sắp hết
rồi, và bình minh đến sớm lắm. Chúng ta hãy tiến hành việc đó đi!”

“Bình minh sẽ bắt hết chúng mày, và chúng mày sẽ hóa đá!” một giọng nói
nghe như của William cất lên. Nhưng lại không phải. Bởi chính vào khoảnh
khắc ấy ánh sáng tỏa trên quả đồi và tiếng chim ríu rít vang lừng trên các
cành cây. Gã William chẳng hề nói gì bởi gã đang lom khom đứng đó thì đã
hóa đá; còn hai gã Bert và Tom thì như những tảng đá dựng thẳng đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.