ANH CHÀNG HOBBIT - Trang 95

“Quà sinh nhật của ta! Nó đến với ta vào ngày sinh nhật của ta, mình yêu
à.” Trước kia lão vẫn luôn tự nói với mình như vậy. Nhưng ai mà biết được
Gollum đã vớ được món quà ấy bằng cách nào, từ thời xa xưa khi những
chiếc nhẫn như vậy vẫn còn tung tẩy khắp nơi trên thế giới? Có lẽ ngay cả
vị Chúa tể từng cai quản chúng cũng không thể đoán biết. Thoạt đầu
Gollum thường hay đeo chiếc nhẫn đó, cho tới khi thấy chán; rồi sau đó lão
cất nó trong một cái túi nhỏ nhét trong người, cho tới khi nó làm sầy da lão;
còn bây giờ lão thường giấu nó trong một khe đá trên hòn đảo của mình, và
luôn quay trở về ngắm nhìn nó. Tuy vậy, thỉnh thoảng lão cũng đeo nó, khi
lão không thể chịu đựng phải xa lìa nó thêm chút nào nữa, hoặc khi lão rất,
rất đói mà lại chán ăn cá rồi. Khi ấy lão thường rón rén dọc những con
đường tối tăm để tìm những gã yêu tinh đi lạc. Lão thậm chí còn mạo hiểm
vào những nơi có thắp đuốc sáng trưng đến nhức cả mắt; bởi lão sẽ vẫn an
toàn. Ồ, đúng là thế, hoàn toàn an toàn. Sẽ không ai nhìn thấy lão, sẽ không
ai để ý đến lão, cho tới khi lão đặt những ngón tay của mình lên cổ chúng.
Chỉ mới cách đây vài giờ lão đã đeo nó và tóm được một gã tiểu yêu. Gã la
hét đến ghê! Lão vẫn còn một đôi khúc xương để gặm, song lão muốn có
một cái gì đó mềm hơn.

“Hoàn toàn an toàn, đúng thế!” lão thì thầm với mình. “Nó sẽ không nhìn
thấy chúng ta, phải không, mình yêu? Không. Nó sẽ không nhìn thấy chúng
ta, và cây kiếm nhỏ bé đáng ghééét kia sẽ thành vô dụng, đúng thế.”

Đầu óc ti tiện và hiểm độc của lão nghĩ như vậy, trong lúc lão đột nhiên lủi
khỏi chỗ ngồi bên cạnh Bilbo và nhảy về con thuyền của mình rồi đi vào
bóng tối. Bilbo cho rằng mình đã nghe thấy lão lần cuối cùng. Tuy vậy anh
chàng vẫn đợi một lát, bởi chỉ có một mình thì anh chàng cũng chẳng biết
tìm đường ra bằng cách nào.

Bỗng anh chàng nghe thấy một tiếng kêu thất thanh. Nó khiến anh chàng
ớn lạnh cả sống lưng. Gollum đang chửi rủa và than khóc đâu đó trong
bóng tối, cứ nghe tiếng lão thét lác thì chắc không xa lắm. Lão đang ở trên
đảo, đang cào bới, sục sạo và tìm kiếm khắp nơi trong vô vọng.

“Ở đâââu nhỉ? Ở đâââu nhỉ?” Bilbo nghe tiếng lão kêu. “Mấấất rồi, mình
yêu à, mất rồi, mất rồi, mất rồi! Rõ khổ thân chúng ta, hết hy vọng rồi, món
đồ yêu quý của chúng ta bị lạc mất rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.