ANH CHỈ CẦN EM - Trang 237

Liêu Duy Tín nghe mà lòng đau như cắt, mãi mới thốt nên lời: “Chú

thử vỗ lưng Ký Minh xem, vừa vồ lưng vừa dỗ”.

Ông chưa kịp đáp lời, đã nghe tiếng vợ thất thanh: “Trời ơi ông mau

lại đây, con mình ho ra máu rồi!”. Nghe giọng vợ lạc đi, ông sợ hãi vứt điện
thoại chạy vào phòng.

Liêu Duy Tín nhảy dựng lên, không nghĩ được nhiều, cầm áo khoác

lao xuống dưới nhà.

Bố mẹ anh đang chơi cờ vây, thấy con trai hớt hải chạy xuống, khuy

áo cài lộn cả lên. Hai người đưa mắt nhìn nhau, bố Liêu Duy Tín gọi giật
anh lại: “Con định đi đâu đấy?”.

“Không được, con phải đến thành phố s.” Liêu Duy Tín nghiêm túc

nói. Ông nhìn sắc mặt con trai, ít nhiều cũng đoán được vài phần, chỉ tay
vào áo anh: “Muốn đi cũng không thể thế này mà đi chứ?”.

Liêu Duy Tín cúi đầu, đành cởi khuy cài lại. Nhưng tay anh run rẩy,

mãi không cởi được. Mẹ anh bước tới giúp anh, nhẹ nhàng hỏi: “Con đừng
nóng vội, có chuyện gì thì cũng nên bàn bạc với bố con một chút”.

Liêu Duy Tín cũng thấy mình có hơi hấp tấp, anh cố gắng bình tĩnh,

ngắn gọn kể lại tình hình. Cuối cùng nói: “Lúc nãy chú ấy bảo Ký Minh
hình như nôn ra máu, con phải đi xem thế nào”.

Bố anh ngẫm nghĩ một chút, thong thả đứng lên, nói: “Tốt nhất con

nên bình tĩnh lại. Theo bố thấy thì mẹ Ký Minh không có thiện cảm với
con, lúc này bà ấy đang thương xót con trai, không chừng sẽ đổ hết trách
nhiệm lên đầu con, con đến đó chỉ càng làm mâu thuẫn gay gắt hơn. Với
lại, rất có khả năng Ký Minh bị chảy máu dạ dày, từ đây đến thành phố s,
ngồi tàu nhanh nhất cũng mất hơn mười hai tiếng. Thời gian dài như vậy,
đợi con đến nơi còn có tác dụng gì?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.