ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 102

vội chìa khoá trong túi quần của mình châm vào mông Trần Kiều khiến anh
đau điếng, á lên một tiếng, “Cốc Tử, đau.”

“Anh dậy ngay cho tôi!”

Trần Kiều đau quá, nhưng cũng chẳng dám vạch chỗ đau của mình ra

xem thế nào, anh còn làm thế không biết cô sẽ đánh anh thành bộ dạng nào
nữa.

“Nhưng em phải hứa đừng đá vào chỗ đó của anh.” Trần Kiều ra vẻ ấm

ức.

“Được.” Cốc Tử ngồi dậy khẽ rên rỉ, không thể xoa ngực trước mặt anh

được, cô nhăn nhó chịu đau, giọng cáu cẳn, “Trần Kiều, biết điều mau thả
lão nương ra.”

Trần Kiều ngồi xuống nhặt cái điện thoại bỏ vào túi rồi nhìn Cốc Tử

chăm chú, nói giọng vẻ thành thật, “Em chẳng hề già đi chút nào, em còn
trẻ hơn mẹ anh.”

(Trần Kiều đang chơi chữ, vì từ ‘nương’ trong tiếng Trung

được dùng để gọi mẹ.)

Cốc Tử không còn sức nói gì nữa, cô mím chặt môi rồi cô ngồi bệt

xuống cỏ, mắt nhìn vào hư không. Trần Kiều lắc người cô, “Nhan Nhan,
Nhan Nhan....”

“Đừng gọi tôi là Nhan Nhan, tôi không thích người ta gọi tôi như vậy.”

“Quân Quân, Quân Quân...”

“Mẹ kiếp, Trần Kiều, anh không thấy buồn nôn sao? Cút sang một bên

cho tôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.