ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 103

“Quân Quân, em hôn anh một cái được không?” Trần Kiều ngồi ở chỗ rất

gần Cốc Tử, giọng điệu nũng nịu nhưng khuôn mặt không hề tỏ vẻ đùa cợt
gì, thậm chí miệng còn hơi nhếch lên đầy ma mãnh.

Mắt Trần Kiều vừa sáng lại vừa sắc sảo, nhưng lúc cười trông vừa gần

gũi vừa dịu dàng, trước giờ Cốc Tử luôn biết Trần Kiều là một 'đứa trẻ'
đáng yêu, chỉ là chưa bao giờ cô nghĩ mình và anh sẽ ngồi với nhau thế này.
Cô cũng chẳng vừa, hếch miệng lên nhìn anh, đưa tay lên vẫy vẫy rồi mỉm
cười một cách khêu gợi, “Anh lại đây!”

“Ờ!” Trần Kiều không hề nghi ngờ gì cả, anh bị mê hoặc bởi đôi má lúm

đồng tiền kia nên nhấc người ngồi xích lại gần. Chỉ đợi có thế, Cốc Tử cầm
lấy tai anh ra sức véo, Trần Kiều đau quá kêu thất thanh nhưng Cốc Tử
không chút mềm lòng, “Anh thả tôi ra thì tôi sẽ buông tay, nếu không cứ
chờ đến lúc hỏng tai đi...”

“A, đau quá...” Trần Kiều rít lên, càng hét càng lớn tiếng. Ban đầu Cốc

Tử vốn không định buông tay, thế nhưng họ ở ngay cổng khu chung cư,
chẳng phải luôn có người qua lại sao, cô vừa bực vừa xấu hổ bất đắc dĩ phải
nới lỏng tay, rít lên trong cổ họng, “Kêu cái con khỉ, anh tưởng anh là nô lệ
tình dục bị ngược đãi chắc...”

“Ừ.” Anh gật đầu kiểu xác nhận, “Chỉ của mình em thôi.”

Cốc Tử chán hẳn, tên tiểu tử này bây giờ không ngờ dây vào lại khó chịu

như vậy, cô phủi phủi tay rồi bất ngờ thụi vào bụng anh một cái thật đau rồi
mới cam lòng đứng lên. Trần Kiều cũng đứng dậy lẽo đẽo đi sau cô. Có lẽ
cô ấy giận thật rồi, anh nghĩ thầm rồi hỏi nhẹ một tiếng, “Quân Quân, em
cho anh một cơ hội được không?”

“…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.