ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 112

Giọng hát trầm ấm của anh như ẩn chứa biết bao tình yêu, ánh mắt bất

lực của anh chứa đựng đầy sự hối lỗi, lúc anh bày tỏ tình cảm khuôn mặt
anh đã lộ rõ tấm chân tình. Bây giờ Trần Kiều đã không còn là chú nhóc
lầm lì của năm năm trước nữa, Cốc Tử cũng phải nhìn anh bằng con mắt
khác.

Đã lâu Cốc Tử không nghe nhạc, cô chưa nghe bài “Thiên thần” này của

ban nhạc Ngũ Nguyệt Thiên, nhưng cô thấy rất thích bài hát này. Trong
phòng bệnh đột nhiên im ắng, Dược Dược là người phá tan bầu không khí
ấy, “Ba, ba hát hay quá!”

“Vậy lần sau ba lại hát cho Dược Dược nghe nhé?” Trần Kiều đưa tay

xoa xoa đầu con trai.

Cốc Tử thấy cảnh tượng vui vầy trước mắt thì không biết lòng mình đang

ở trạng thái nào, cô kéo tay Dược Dược, “Con, để cho ba nghỉ đi, chúng ta
về nhà thôi.”

Dược Dược cứ đứng yên đó, nó ngẩng lên nhìn mẹ, cái miệng lại chu ra,

“Mẹ?”

“Gì thế?”

“Ba hát hay mà.”

“Ừ.”

“Vậy mẹ cũng hát một bài cho ba nghe đi, mẹ hát tiếng Anh cũng rất hay

mà.”

Cốc Tử thấy hơi bối rối bèn quay ra cốc đầu thằng bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.