ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 113

“Mẹ ơi, chúng ta còn đến thăm ba nữa không?” Giọng Dược Dược hơi lo

lắng, Trần Kiều nhìn ánh mắt nó thì càng thấy yêu con hơn.

“Buổi sáng con vẫn chưa ăn gì, giờ có đói không? Hay là chúng ta đi ăn

chút gì đó trước, xong qua thăm ông ngoại, lát nữa sẽ quay trở lại chỗ ba, có
được không?” Cốc Tử hỏi ý kiến con rồi lại quay sang lạnh lùng hỏi Trần
Kiều, “Anh có đói không?”

“Anh đói lắm, sắp chết vì đói đây!” Lúc trước Trần Kiều đã ăn rồi,

nhưng để được gặp Cốc Tử thêm một chút anh vội nói với giọng thảm
thương nhưng rất trơn tru.

©STENT:

h p://www.luv-ebook.com

Cốc Tử quay mặt đi không thèm nhìn anh, gã này với Dược Dược giống

hệt nhau, chuyên làm bộ đáng thương để người ta mủi lòng thương hại.
Nhưng Trần Kiều đang trong tình trạng như vậy, cô cũng không tiện từ
chối. Lúc ra cửa Cốc Tử tìm khắp nơi mà không thấy Tiểu Võ đâu, gọi điện
thoại thì thấy tắt máy. Cốc Tử hơi lo nhưng nghĩ chắc không có chuyện gì
xảy ra nên dẫn Dược Dược xuống lầu dưới. Cô dẫn thằng bé đi ăn hoành
thánh rồi đem lên cho Trần Kiều một bát, Trần Kiều lấy lí do bị đau tay,
nhìn Cốc Tử bằng ánh mắt đáng thương, ý muốn cô đút cho ăn.

Cốc Tử phớt lờ như không thấy, đứng lặng một bên không động đậy.

Cốc Dược thấy ba thảm thương quá thì tiến lại gần, định đút cho ba ăn.

Cốc Tử thấy vậy sợ con đánh rớt canh nóng nên lại đón lấy, ngồi xuống đầu
giường nhẫn nại bón từng thìa cho anh ăn. Trần Kiều vô cùng sung sướng,
anh từ từ nhai từng miếng, nụ cười còn động khóe môi, mắt ánh lên niềm
hạnh phúc. Tuy Cốc Tử đã miễn dịch với ánh mắt tràn đầy tình cảm đó của
Trần Kiều nhưng lúc này cô bị anh nhìn chằm chằm đến mức toàn thân đều
thấy không thoải mái. Bón cho anh ăn hết bát hoành thánh, cô kéo Dược

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.