ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 114

Dược định đi ngay thì Trần Kiều gọi cô lại bằng giọng nhỏ nhẹ, “Cốc Tử,
giúp anh lau miệng với.”

Cốc Tử thấy miệng anh còn đầy dầu mỡ, tuy lầm bầm vài câu nhưng rồi

cũng lấy giấy ăn lau cho anh. Cốc Tử vừa ra đến cửa thì Trần Kiều lại gọi
giật cô lại. Cốc Tử khó chịu, nhưng giọng điệu cũng dịu hẳn, cô hơi mất
bình tĩnh hỏi “Lại gì nữa?”

“Cốc Tử, em phải đền bù cho anh.” Trần Kiều đưa giọng nũng nịu,

“Cũng vì gặp em mà anh mới bị bao chuyện xui xẻo như vậy.” Trần Kiều
nói mà ánh mắt ngơ ngác ra chiều ngây thơ vô tội.

“Anh đúng là uống nhầm thuốc thật rồi.” Cốc Tử nhăn mặt rồi bước ra

ngoài, Trần Kiều lại hét lên, “Cốc Tử, anh sắp tới năm tuổi rồi, nhớ mua
cho anh một cái quần sịp màu đỏ.”

“Trời ạ, đồ dở hơi!” Cốc Tử buông một câu rồi bế Dược Dược đi ngay.

Dược Dược ghé sát tai mẹ nó mà rủ rỉ, “Mẹ ơi, ba đáng thương quá, có phải
ba đau lắm không mẹ?”

“Đáng đời hắn!” Cốc Tử vô tình hứ một câu, nhưng rồi lại nghĩ dạy con

như thế không tốt, cô lại nhẹ nhàng sửa lại, “Ba sắp khỏe rồi con.”

Cốc Tử đi loanh quanh bệnh viên một vòng vẫn không thấy Tiểu Võ đâu,

gọi điện thoại thì tắt máy, cô bắt đầu thấy lo thực sự. Đột nhiên điện thoại
của Cốc Tử reo lên, là một số lạ, “Alô, cô Cốc phải không? Tôi đưa cô Võ
Tiểu Mỵ đi trước rồi.”

“Alô. anh là ai?”

Không có câu trả lời, đầu dây bên kia đã cúp máy, Cốc Tử nhớ ra giọng

nói này rất giống với người đã gọi điện thông báo cho cô sáng nay, có lẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.