ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 117

qua lại với người ta đi, thằng bé đó thật lòng đấy. Nghe ba con nói trông nó
cũng bảnh bao lắm, mẹ còn tưởng ông ấy nói đùa.”

“Mẹ... Con với cậu ấy không thể được đâu.” Cốc Tử nghĩ bụng, đó chính

là sự khác biệt giữa hai thế hệ.

“Sao lại không thể chứ? Mẹ thì lại nghĩ là được, tuổi tác không thành vấn

đề, bây giờ là thời đại nào rồi con? Mà cậu ấy lại thích con thế cơ mà, năm
năm đã qua nhưng nó vẫn một lòng một dạ với con. Mà quan trọng nữa là
cậu ấy là ba ruột của Dược Dược. Hạ Dữ Quân cũng là người tốt, nhưng ba
ruột chẳng phải vẫn hơn sao? Con nghĩ xem, một người đàn ông trước khi
cưới đối xử với con rất tốt nhưng sau khi cưới lại muốn có con của mình
nữa, thì Dược Dược phải làm sao, hả?”

Cốc Tử nghe thế chỉ ậm ừ, cô thấy chuyện này bắt đầu rắc rối hơn, “Mẹ,

mẹ quên mất điều cốt yếu rồi.”

“Điều đó không phải là cốt yếu nữa, chỉ cần con kết hôn với cậu ấy thì

mọi chuyện sẽ hợp tình hợp lý cả.”

Cốc Tử hít một hơi thật sâu, cô vẫn biết mẹ kế của mình bình thường là

người có đầu óc nhanh nhạy, mấy việc quyết toán sổ sách ở nhà máy của ba
cô đều do một tay bà giúp, quy mô nhà máy ngày càng mở rộng, các quyết
định này kia của nhà máy bà cũng đều góp thêm ý kiến rất sáng suốt. Thật
là người phụ nữ đảm đang khéo léo, việc gì cũng lo được tươm tất vẹn toàn,
thế nhưng sao với chuyện của cô bà lại u mê vậy?

“Mẹ, chuyện này khó nói lắm. Thực là...” Cốc Tử lúng túng không biết

phải diễn đạt ra sao.

“Đợi ba con về rồi nói chuyện tiếp nhé. Riêng mẹ thấy cậu đó được đấy.”

Nói rồi bà Lâm Thanh quay sang hỏi Cốc Dược, “Dược Dược, con có thích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.