ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 121

Thực ra Cốc Tử chẳng có chuyện gì cả, chỉ là cô không muốn ở đó

chứng kiến cảnh hai ba con họ ‘tình cảm thắm thiết’ với nhau, cô vất vả
nuôi dạy thằng bé mà giờ nó cứ bám lấy người ta, nghĩ mà ấm ức như thể
vô cớ bị mèo cào. Cốc Tử tìm một quán trà rồi tranh thủ ngồi đó nghĩ về
cuốn sách đang viết dở, liệt ra mấy phần chính để viết cho dễ. Buổi chiều
loáng cái đã trôi qua, thấy cũng đã muộn nên cô định tới bệnh viện đón Cốc
Dược, nhưng đúng lúc đó lại nhận được điện thoại của bà Lâm Thanh.

“Alô, mẹ ạ? Có chuyện gì không mẹ?” Cốc Tử vừa hỏi mẹ kế trong điện

thoại vừa đặt một dấu chấm trên trang đang viết dở trong cuốn sổ nhỏ trên
bàn, coi như đã quyết định xong cái sườn truyện.

“Mau về nhà đi con, mẹ đã nấu một bữa thịnh soạn chờ con về đây.”

“Vâng ạ, con đi đón Cốc Dược rồi về ngay.”

“Không cần đâu con, Tiểu Kiều và Dược Dược đã về nhà rồi.”

“Mẹ... mẹ nói gì cơ ạ?” Khuôn mặt Cốc Tử nhanh chóng biến sắc, tim cô

đập thình thình.

“Con mau về đây, mẹ làm món cá kho tộ con vẫn thích đó.”

Thế rồi điện thoại cúp ngay, nghe thấy tiếng tút tút ở dầu kia mà Cốc Tử

vẫn chưa hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ cảm thấy cổ
họng mình cứng đơ lại. Cái tên Trần Kiều khốn kiếp này! Vừa rồi đáng lẽ
cô không nên để Dược Dược ỏ lại mới đúng, gã thật lắm trò, phút chốc đã
lôi được cả thằng bé vào hùa với mình. Cốc Tử vẫy một chiếc taxi nhanh
chóng về nhà, vừa bước tới cửa cô đã lớn tiếng hét, “Trần Kiều, anh mau
cút đi cho tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.